Chương 15: (Vô Đề)

Giống như trở lại những ngày xưa, Lục Phụng Thiên vẫn thích bám lấy y như thế. Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, hắn nhất định ở trong phòng y ngây ngốc một chút, cũng có khi ngủ lại nơi này. Bất quá có một điểm khác biệt chính là, hắn vẫn chưa chạm đến y một lần nào.

Là ta đã không còn lực hấp dẫn đối với hắn sao? Nhưng bộ dáng của hắn đối ta thật sự rất không có ham muốn đó, chẳng lẽ ta quá đa tâm: lo ngại? Ngẫm lại, Mã Phu hơi đỏ mặt một chút. Y cảm thấy mình thật giống những oán phụ đang bất mãn chuyện khuê phòng. Cũng không phải mình thích làm chuyện đó, nói không chừng Tiểu Tứ Tử đã trưởng thành, hội quan tam người ta bàn tán a.

Trừ bỏ vấn đề phiền lòng nho nhỏ này thì vẫn còn một chuyện thật to đang ngăn lấy ngực y. Mà chuyện khiến y khó chịu chính là Biện Thanh Nghi, vị hôn thê trên danh nghĩa của Lục Phụng Thiên.

Nói đến Biện Thanh Nghi này thì thật không phải là một tiểu thư khuê các bình thường. Chỉ là ái nữ của tể tướng thì cũng là may mắn lắm rồi, mà ngay cả đương kim hoàng hậu cũng rất mực yêu quý nàng, đem nàng làm nghĩa nữ, ban cho danh hiệu "Đại Nghi công chúa".

Ngoại trừ thân phận hiển hách thì tướng mạo cùng tài năng của nàng phải nói là cũng rất lẫy lừng. Nàng năm nay mười bảy, xinh đẹp tựa thiên tiên trong truyền thuyết, thiên tư thông minh, cầm kỳ thư họa không cái nào không biết, hơn nữa mẫu đơn do nàng thêu ra cũng được xưng là nhất tuyệt. Cho nên ở kinh thành, Biện Thanh Nghi được gọi là mẫu đơn mỹ nhân. Khăn tay mà hoàng thượng, hoàng hậu sử dụng cũng là do nàng thêu ra.

Mã Phu cũng đã từng tìm thấy được một cái khăn thêu hình mẫu đơn vạn kim khó cầu trên người Lục Phụng Thiên…

"Thật sự là hảo! Có một đôi tay tuyệt diệu như thế, cho dù nàng không sinh ra ở thế gia, cũng sẽ có thể làm giàu. Ngươi nói đúng không, Tiểu Tứ Tử?" Mã Phu nằm trên giường nhìn Lục Phụng Thiên.

Lấy lại khăn thêu, hắn tùy ý để nó vào trong tay áo của áo khoác ngoài – rồi đặt tất cả lên chiếc ghế gần đầu giường.

"Sao vậy? Ta ngửi thấy có mùi dấm chua ở đây? Có ai đang ăn à." Nam nhân gối hai tay ra sau đầu, mặt cười xấu xa.

"Ăn dấm chua? Của ngươi? Sao có thể?" Có người mạnh miệng.

Nam nhân ha ha cười.

"Uy! Tiểu tử, ngươi nói nghiêm chỉnh xem." Mã Phu nhìn hắn cười đến quá phận nên xòe tay, vỗ lên bụng hắn một cái "Ngươi cùng tiểu cô nương kia rốt cuộc là có chuyện gì?" Kỳ thực, trong lòng y vẫn cố nói với mình là không được hỏi, nhưng mà rốt cuộc nhịn không được a. Nếu phải mờ mịt như thế này, có lẽ sẽ còn khó chịu hơn.

"Chuyện gì là chuyện gì? Còn không phải là chết chắc sao?" Ngữ điệu lười biếng.

"Uy!" Trừng mắt.

"Ai nha, đây là chuyện của nhiều năm trước rồi. Trên đường tới kinh thành, ta gặp xe ngựa của tể tướng phu nhân cùng thiên kim bị người quấy phá, nên thuận tay xen vào. Kết quả tể tướng để ý đến ta, rồi chuyện sau này, ngươi ắt cũng biết rồi, ta đi đến địa vị như bây giờ, hắn càng muốn mượn sức ta nên hứa đem nữ nhi gả cho ta. Ta có muốn từ chối cũng không từ chối được."

Phụng Thiên nhắm mắt lại, nói câu được câu không.

"Úc? Các nàng phụ nhân cùng nữ tử sao lại gặp thích khách? Có thể nào là liên quan đến chuyện các hoàng tử không?" Mã Phu sờ sờ tóc hắn, hiếu kỳ nói.

Phụng Thiên mở to mắt, kỳ quái nhìn nhìn y "Ngươi sao biết các nàng gặp chuyện là có liên quan đến các hoàng tử?"

"Thành Hưng có nói cho ta nghe một chút sự tình. Hắn nói Biện tể tướng âm thầm chống lưng cho lục hoàng tử, mà tam hoàng tử liều mạng có được một nửa binh quyền của phụ thân. Đại hoàng tử thì có thái sư làm chỗ dựa. Tiểu Tứ Tử, người là đứng về phía ai?"

Nghe Mã Phu nhắc đến Lý Thành Hưng, Lục Phụng Thiên dường như có điểm mất hứng "Nếu hắn đã nói cho ngươi biết nhiều như thế, vậy ngươi cũng nên biết ta thân là con rể tương lai của tể tướng đại nhân, nên cũng âm thầm chống lưng cho lục hoàng tử đi!"

Mã Phu chỉ cười chứ không nói. Y xoa bóp cái mũi của nam nhân, ngón tay cũng thuận đường đụng đến bờ môi mỏng của hắn.

Phụng Thiên khẽ nhếch môi, hàm ngoạm lấy ngón tay y.

Mã Phu có cảm giác như chạm phải thứ gì đó rất mềm, rồi sau đó lại giống như bị cái gì liếm qua.

Từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác tê dại khiến Mã Phu hơi run lên. Bỗng nhiên "A!" Mã Phu đột ngột rút tay kêu lên sợ hãi. Cái tên gia khỏa này, tự dưng lại cắn hắn mà lại còn cắn mạnh như vậy.

"Ngươi…con sói đáng chết!" Lại còn chảy máu.

Nam nhân cho hắn một cái liếc mắt xem thường.

Mã Phu muốn ra tay giáo huấn hắn, tuy không đánh lại, thế nhưng vẫn muốn a.

"Đó không phải là thích khách mà là bọn cướp." Lục Phụng Thiên lúc này mới giảo hoạt mở miệng nói.

"Ta cùng Biện tể tướng đều đoán có phải hay không là người do hai vị hoàng tử kia phái tới, nghĩ muốn dùng phu nhân cùng nữ nhi uy hiếp hắn đứng về phía mình. Dù sao, Biện Đằng Vân ở trong triều cũng đã hơn hai muơi năm, thế lực không thể coi thường được. Có thể có hắn trợ giúp, đây chính là sự giúp đỡ không nhỏ."

"Trách không được Biện Đằng Vân lại thu nhận ngươi làm môn sinh, còn muốn đem nữ nhi gả cho ngươi. Ta nghĩ hắn trừ bỏ muốn báo đáp chuyện ngươi cứu phu nhân, cùng nữ nhi, ngoài ra còn muốn vì lục hoàng tử mà bồi dưỡng một ít võ tướng nắm giữ binh quyền." Mã Phu thu hồi nắm tay, có điểm lo lắng nói, đồng thời y cũng để ý chuyện hắn không có sử dụng tôn xưng với Biện tể tướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!