Nếu đổi lại là lúc trước, nếu đủ thời gian suy nghĩ cùng phân tích, có thể Trịnh Phàm sẽ chọn không quản già trẻ phụ nữ trẻ em, một đao chém xuống, không chút lưu tình!
Nhân từ với kẻ địch, là tàn nhẫn với bản thân cùng đồng đội!
Tuy có chút vi phạm đạo đức, nhưng không đáng kể!
Nhưng hiện thực lại không vì nhu cầu của ngươi mà chậm lại, dưới tiền đề không chuẩn bị và quyết tâm, nhìn thấy một tiểu nữ hài bị ném về phía bản thân, một giây sau có thể bị chém ngang trên đao của mình.
Trịnh Phàm lập tức lật cổ tay, mặt đao vỗ lên người tiểu nữ hài.
Chung quy, trong nháy mắt này, hắn vẫn chọn nhân từ.
Lý tính tuy mạnh, nhưng cảm tính lại càng nhanh hơn.
Nữ nhân kia nắm chắc thời khắc này, thừa dịp Trịnh Phàm chếch đao, lập tức tiến sát Trịnh Phàm.
Tay trái của nàng còn ôm tiểu nam hài kia, nhưng tay phải trực tiếp thuận thế nắm lấy thân đao của Trịnh Phàm, cánh tay khẽ xoay, lưỡi đao liền cắt về sau, gần như quẹt tới cổ Trịnh Phàm.
Trực tiếp dùng đao của ngươi, mời ngươi tự sát!
Trong lúc sống còn, Trịnh Phàm không kịp hối hận vì hành vi của bản thân, hắn chỉ kịp gắt gao nắm chặt chuôi đao.
- Vù!
Lưỡi đao dừng lại trước cổ Trịnh Phàm.
Nữ nhân có chút bất ngờ, bởi nàng hoàn toàn không lưu thủ, là mà sức nắm của đối phương có chút ngoài dự đoán của nàng.
Tên vô dụng trước mắt này, hẳn không phải vô dụng, mà là một tên… có sức mạnh vô dụng.
Hai đầu Hoạt thi phía sau đã đổi hưởng vọt tới, người lùng kia cũng đã biến mất, nữ nhân hiểu rất rõ, tuyệt không thể tiếp tục trì hoãn.
Bàn tay khẽ ép, phát lực.
Đao trong tay Trịnh Phàm chém Leng keng lên đất.
Nữ nhân không chút dừng lại, ngay cả tiểu nữ hài đang trên đất cũng bỏ qua, ôm tiểu nam hài kia nhảy đi.
Trong chớp mắt nữ nhân rồi đi, Tiết Tam đã lần nữa xuất hiện sau lưng nàng.
Nữ nhân thầm thất kinh, lại không nghĩ được nhiều.
Chủy thủ của Tiết Tam đâm vào lưng đối phương.
Nhưng thân hình nữ nhân không chút ảnh hưởng, tiếp tục lao về phía trước.
Một đòn không thể giết, Tiết Tam chuẩn bị đuổi theo, đúng lúc này, Lương Trình quát khẽ:
- Đừng đuổi!
Tiết Tam từng lại, nhìn nữ nhân kia ôm một đứa nhỏ rời đi.
- Gào!
- Gào!
Hai đầu Hoạt thi dừng lại bất động, đồng thời, da dẻ chúng bắt đầu nhanh chóng mục nát, từng bãi nước mủ nhỏ xuống, tựa như miếng sáp nến bị đun nóng, nhanh chóng tan rã.
Lương Trình lại Phù phù một tiếng, hai gối quỳ trên đất, hiển nhiên điều khiển hai đầu Hoạt thi kia cũng khiến hắn tiêu hao không nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!