Gương mặt xanh lè của Lương Trình dừng trước cửa.
Người dọa người, còn có thể hù chết người. Nữa là tên này còn là Cương thi hàng thật giá thật.
- Ta…
Một câu nói, kẹt trong cổ họng, khặc không ra, lại nuốt cũng không trôi.
- Ngươi ổn chứ?
Trịnh Phàm bình ổn tâm tình, hỏi.
- Chuyện nhỏ, chủ thượng.
Lương Trình mở chỗ băng bó của bản thân ra, lộ ra vết thương.
Máu đã ngừng lại, vết thương kết vảy đen.
- Vậy thì tốt, giờ muốn tắm hả, cần bồn tắm?
- Không phải, chủ thượng.
- Ừm, vậy là người mù thẩm vấn xong rồi?
- Vẫn chưa.
- Ách… vậy ngươi, có chuyện gì?
Lương Trình trầm mặc.
Lời A Minh nói, còn vang vọng trong tai hắn, nhưng cụ thể nên nói thế nào, hắn lại phát hiện bản thân không biết nói sao.
- Có việc gì sao?
Trịnh Phàm lại hỏi.
Lương Trình há miệng.
Trịnh Phàm có chút nóng nảy, nhưng vẫn kìm lại, đặt tay trên vai Lương Trình.
- Có việc cứ nói, tuy rằng ta biết không làm được gì, nhưng làm một người nghe vẫn được.
Lương Trình cúi đầu, liếc mắt nhìn bàn tay đặt trên vai, trời xui đất khiến thế nào, cũng đặt tay lên vai Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm: …
Dưới màn đêm.
Trước cửa phòng tắm.
Hai người đàn ông đặt tay lên vai nhau.
Tình cảnh này, khiến Trịnh Phàm nhớ tới mấy tác phẩm đặc biệt của đời trước.
Trịnh Phàm cũng không phải người thích tác phẩm kia, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận được, tác phẩm kia có sức ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng cảnh này phát sinh trên người hắn, cảm giác khó chịu đó, tựa như có hàng ngàn hàng vạn con kiến nhảy nhót trên người.
- Chủ thượng, nếu sau này có chuyện, ngươi đừng tiến lên trước nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!