Chương 1: Kết Thúc Cùng Bắt Đầu

Trên ghế dài, một nam tử mặc áo Jacket da đen cũ kỹ cầm cuốn truyện tranh khép lại, đặt bên người.

Bìa cuốn truyện vẽ hai nữ nhân đang đối thoại, một người mặc chính trang, một lại có chút phong trần, góc bìa họa hoa tuyết huyết sắc bay lả tả, không khí đầy kìm nén như trong một đám tang.

Nam tử mặc Jacket móc một điếu thuốc đưa lên miệng, châm thuốc, phun ra một vòng khói, lại mím mím môi, ánh mắt mang theo vẻ hồi ức.

Một chiếc Lamborghini chạy tới, lúc đi qua ghế dài liền đạp phanh, ổn định dừng lại.

Một nam tử mặc âu phục bước xuống, nam tử vừa xuống xe, liền đưa mắt nhìn nam tử mặc Jacket, hẳn là có quen biết, nhưng cũng không vội chào hỏi.

Nam tử mặc âu phục lấy ra một cây thuốc lá điện tử, đưa thuốc vào trong, lại nhìn về phía cuốn truyện tranh.

- Tác phẩm mới của thủ lĩnh sao?

Nam tử mặc âu phục hỏi.

- Ừm!

Nam tử mặc Jacket gật đầu, tóc dầu bết lại, dù là gió đông cũng không thể lay động mảy may.

- Cảm giác thế nào?

- Phai nhạt.

Nam tử mặc âu phục nghe vậy, chủ động đưa tay cầm cuốn truyện kia lên.

Nét vẻ, kết cấu, thiết kế… đều không thể xoi mói, đúng là tác phẩm của thủ lĩnh.

Đặc biệt là bức cuối cùng, hai mặt trái phải hợp lại thành một bức tranh lớn, có thể nói, bất luận là về nội dung, hay là bức họa, đều đạt thành một loại xung kích rung động.

Văn phong tự thuật, kết hợp với phong cách vẽ đô thị Nhật Bản, hình thành hai cực đối lập hài hòa, nội dung tốt, mà tranh cũng tốt.

Nhưng, nam tử mặc âu phục vẫn gật đầu, đồng ý:

- Đúng là quá phai nhạt!

Tác phẩm của thủ lĩnh thế nào, bọn hắn đều biết, thủ lĩnh thích cảm giác truy cầu cực hạn, bất luận là nội dung hay hình ảnh, đều khiến người ta cảm thấy áp bức cực độ, khiến người ta đọc mà cảm thấy hít thở cũng phải cẩn thận.

Mà bộ truyện này, so với tác phẩm trước đây của thủ lĩnh, lại chẳng khác nào bếp trưởng cửa hàng bít tết, lại đi làm món súp lơ xanh, vẻn vẹn vẩy mấy hạt muối lên là thành.

- Các ngươi tới thật sớm.

Đối diện, một nam một nữ cùng đi tới.

Hai người là tỷ đệ, đệ đệ mặc áo lông đen, đội mũi đeo khăn, lúc bước co đầu rụt cổ, có chút run run, hiển nhiên, không thích ứng với nhiệt độ thấp ở bên ngoài.

- Tư Dao, Tư Vũ, các ngươi cũng tới rồi.

Nam tử mặc âu phục vui vẻ chào hỏi, đặc biệt là lúc nhìn tới nữ tử, càng lộ vẻ nhiệt tình.

- Đặng ca, mau lau nước miếng đi kìa.

Bất kỳ người em nào, đối với kẻ muốn làm anh rể của mình, đều sẽ có một loại địch ý bẩm sinh, Tần Tư Vũ cũng không ngoại lệ.

Những cũng ngược lại, bất kể vị anh rể dự bị nào, cũng đều có một tấm lòng bao dung cực đại với cậu em rể tương lai.

Đương nhiên, một khi qua thời kỳ dự bị rồi, liền bắt đầu đề phòng cậu em rể, tránh cho vợ thành hộ đệ cuồng ma.

- Tư Vũ, sao ngươi cũng tới, hôm nay trời lạnh, cẩn thận không bị cảm!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!