Dịch giả: Tà Phiêu
Biên Dịch: Tà Phiêu
Tiêu điều, đây là ấn tượng đầu tiên của Trần Duệ đới với Ám Nguyệt thành.
Không biết có phải thành thị ma giới nào cũng như này không, nhưng là bao gồm cả vương cung, đại đa kiến trúc của Ám Nguyệt thành đều là xưa cũ, tồi tàn, hàng quán rất ít, ven đường là những ma tộc xấu xí hung dữ, phần lớn quần áo cũ nát, cả tòa thành tràn ngập không khí tiêu điều!
Tướng mạo của ma tộc làm Trần Duệ vô cùng sợ hãi, như quả thân phận của mình bạo lộ, chỉ sợ không phải bị ăn thịt thì mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.
"Ê! Tên kia, eo thẳng lên, hai chân không nên kẹp chặt, vai buông lỏng!"Thanh âm A Tây Na đánh gãy dòng suy nghĩ của Trần Duệ, "Uổng cho ngươi còn là nam nhân, Uy Nhĩ Tư gia tộc chúng ta tùy tiện lấy ra một hài tử đều giỏi hơn ngươi!".
Kỳ thực Trần Duệ rất muốn nói hắn còn là xử nam, xét theo yếu tố nào đó thì còn chưa chính thức là nam nhân! Nhưng là tư thế của hắn lúc này xác thực có chút quái dị, nhìn y như là một con cóc nằm lên trên tam giác tê vậy, hai tay ôm chặt lấy cái lưng rộng của tam giác tê, lo sợ không cẩn thận bị rơi xuống dưới sẽ bị giẫm thành bánh thịt!
"Thật xin lỗi, là lần đầu tiên cưỡi loại thú to lớn này"Vốn Trần Duệ còn nghĩ tại sao thế giới này không làm ra loại như bàn đạp, yên ngựa nhỉ, nhưng là quay sang bên nhìn tam giác tê Ái Lệ Ti cưỡi, được trang bị trọn bộ yên ngựa – hóa ra là đãi ngộ bất đồng a!
"Lần đầu tiên cũng không nên kẹp chặt như vậy! Chân buông lỏng ra!" A Tây Na tùy tiện khiển trách.
Tiểu la lỵ cũng không biết hiểu hay không, hảo tâm khuyên một câu: "A Tây Na a, đừng gấp gáp, lần đầu tiên đương nhiên phải kẹp chặt rồi!".
Câu nói này làm Trần Duệ kém chút thì rớt từ tam giác tê xuống, ma tộc ven đường có không ít phát hiện hắn quái dị, dồn dập chỉ chỉ, chính là Trần Duệ mặc áo choàng, thân phận nhân loại tạm thời không bị bạo lộ, chỉ là có vài ma tộc đặc biệt mẫn cảm lộ ra thần sắc nghi hoặc, nhưng là có tiểu công chúa cùng A Tây Na, không ai dám đến gần.
Khi đến cửa thành, bốn con tam giác tê bị ngăn lại.
"Ái Lệ Ti điện hạ, người muốn đi đâu vậy?" Ngăn cản tam giác tê là một vị nam tính ma tộc, thân mặc khải giáp, cao lớn cường tráng, làn da xích hồng, trên đầu mọc hai loan giác cong cong, ngũ quan rất sâu, khắp người phát tán khí tức hung lệ, nhìn bề ngoài mà đoán, hẳn là một vị đại ác ma!
"Ra là trị an quan Alan tướng quân, thật hiếm a, hôm nay ngài lại tự thân đi tuần tra" Ái Lệ Ti khe khẽ cười: "Chúng ta muốn đi Lam Ba hồ".
Alan tướng quân khẽ nhíu mày nói: "Gần nhất Lam Ba hồ có chút bất thường, ta lo lắng đầu độc long ngủ say xảy ra vấn đề, đã phái thám báo đi điều tra, Ái Lệ Ti điện hạ nên đợi sau khi kiểm tra an toàn hẵng đi Lam Ba hồ du ngoạn".
"Đầu độc long này đã ngủ cả mấy ngàn năm, trên người còn có quang ám tỏa của Bạch Dạ đại đế, hẳn không có vấn đề gì" Ái Lệ Ti chỉ chỉ Trần Duệ, "Mà lần này cũng không phải là đi chơi không, đây là học đồ mới thu của A Nhĩ Đạt Tư đại sư, đại sư lệnh ta dẫn hắn đi Lam Ba hồ thu dược thảo".
Luyện kim thuật chia làm hai nhánh lớn, chế khí sư làm người ta sùng kính, dược tề sư thì làm người ta kinh sợ, mọi người vô cùng sợ hãi độc dược cùng những dược thủy mặt trái, ngược lại lơ là hiệu quả y liệu cùng tăng ích.
Những từ thường dùng để diễn tả một vị dược tề đại sư sẽ là thần bí khó lường, khủng bố ác độc, không thể trêu chọc. A Nhĩ Đạt Tư chính là nhân vật đại biểu, trong thực nghiệm thất thường xuyên truyền đến tiếng kêu thê lương của những kẻ thử dược, dù là vương cung hộ vệ, cũng không dám đến gần, thật không hiểu tại sao trưởng công chúa điện hạ lại an trí một nhân vật nguy hiểm như vậy tại ngoại viện vương cung.
Không ngờ một vị dược tề đại sư khủng bố như vậy lại thu học đồ, Alan rất hiếu kỳ nhìn vị học đồ này là thần thánh phương nào, nhưng vừa mới nhìn, nhãn thần Alan nhanh chóng biến thành sắc bén, lúc này Ái Lệ Ti kéo xuống mũ trùm áo choàng của Trần Duệ.
"Đây là nhân loại lần trước bị chúng ta bắt!" Một binh sĩ phía sau Alan kinh ngạc kêu lên, nhất thời, những ánh mắt tràn đầy địch ý tụ tập lại. Trần Duệ cố cắn răng bảo trì thần tình tự nhiên, nhưng mồ hôi lạnh đã không ngừng chảy xuống.
Alan so với đám binh sĩ còn phát hiện sớm hơn, hắn nhớ khi hắn báo cáo chuyện này với trưởng công chúa, A Nhĩ Đạt Tư đại sư cũng có ở đó, chính miệng đại sư muốn nhân loại này làm thực nghiệm phẩm. Hiện giờ từ một kẻ bị bắt, một nô lệ, nhoáng cái đã biến thành học đồ của đại sư?
Ái Lệ Ti như không có việc gì giới thiệu: "Nhân loại này tên là Trần Duệ, bởi vì rất có thiên phú với dược tề học, nên đã được A Nhĩ Đạt Tư đại sư chính thức thu làm học đồ, sau này sẽ là một thành viên của Ám Nguyệt thành".
A Tây Na có chút không kiên nhẫn bổ sung thêm một câu: "Đây là chính tai ta nghe được đại sư nói, nếu ngươi còn nghi ngờ, không ngại trực tiếp đi hỏi A Nhĩ Đạt Tư đại sư".
"A Tây Na, xin lỗi, ta không phải là có ý này, ta…".
Thái độ của Alan tướng quân đối với A Tây Na có điểm kỳ quái, lời còn chưa nói hết, đã bị câu nói lạnh như băng của A Tây Na cắt đứt: "Alan, ngươi hỏi xong rồi chứ, không nên làm lỡ thời gian của chúng ta!".
Thái độ cứng nhắc của A Tây Na, làm cho Alan có điểm đành chịu, hắn nói với Ái Lệ Ti: "Tiểu công chúa, vì đề phòng vạn nhất, để ta phái một đội binh sĩ bảo hộ các người".
Ái Lệ Ti khẽ mỉm cười thiện lương hỏi: "Ngươi lo lắng A Tây Na không bảo vệ được ta sao?".
Đôi mi thanh tú của A Tây Na khẽ nhướng lên, đôi mắt hồng lấp lánh quang mang sắc bén, Alan vội vàng lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Duệ cũng thêm hàn ý: "Nhân loại! Không nên thử đào tẩu hoặc có âm mưu quỷ kế gì, nếu không ta sẽ bóp nát từng khớp xương của ngươi".
Alan vừa nói xong, liền khẽ khom người với tiểu công chúa, tỏ ý lui lại.
Bốn con tam giác tê bước đi trầm trọng ra khỏi cửa thành, mà trong Ám Nguyệt thành, tin tức A Nhĩ Đạt Tư đại sư thu nhận học đồ đã được truyền khắp nơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!