Dịch giả: Tà Phiêu
Biên Dịch: Tà Phiêu
Vốn là, tiểu la lỵ thiên tính gian xảo, vừa về đã nhớ lại nhân loại có nói qua chế tạo "một, hai" đồ, mà Hoa Dung đạo rõ ràng mới chỉ là một. Nên hôm trước nàng phái Cơ Á tới thực nghiệm thất, lệnh Trần Duệ lại làm một món lễ vật "thú vị".
Trần Duệ người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, liền làm ra một vật nữa. Hôm nay, Ái Lệ Ti chính là đến xem lễ vật, còn dẫn theo bằng hữu tốt nhất A Tây Na nữa.
"Lại là những khối gỗ, lần này sẽ biến thành cái gì đây?"Ái Lệ Ti hiếu kỳ đánh giá những khối gỗ khác nhau.
"Tiểu công chúa, xem ta này"Trần Duệ đặt những khối gỗ lên bàn, thuần thục lắp ráp lại, không lâu sau, những khối gỗ được lắp thành một hình lập thể đẹp đẽ, càng thần kỳ chính là kết cấu nghiêm chặt, phảng phất như thiên sinh là một khối vậy.
Ái Lệ Ti không khỏi cảm thán, cẩn thận tiếp lấy, rõ ràng là một đống khối gỗ, không ngờ ghép lại có thể thành một thứ kiên cố như vậy. Nếu không phải là tận mắt chứng kiến, nàng còn cho rằng là Trần Duệ dính những khối gỗ này lại với nhau. A Tây Na cũng tiến lên, đầy kinh ngạc nhìn thứ này, mà tròng mắt vũ mị của Cơ Á cũng đầy hiếu kỳ quan sát.
"Thứ này gọi là Khổng Minh tỏa, nó dùng diệp mộc chế thành, độ cứng có thể sánh cùng kim loại, rất bền chắc" Trần Duệ trong mắt lóe lên tia hồi tưởng, Khổng Minh tỏa này còn gọi là ái tình tỏa, kết cấu cực kỳ phức tạp, hắn rất quen thuộc thứ này, kỳ thực là vì đây là lễ vật đầu tiên hắn thu được trong lễ tình nhân. Nhưng là, cũng như bao cuộc tình trong trường đại học vậy, dù cho trả giá, nỗ lực bao nhiêu, nhưng kết quả vẫn là không mỹ mãn.
A Nhĩ Đạt Tư vừa nhìn thấy Khổng Minh tỏa đã kinh hãi không thôi, lập tức cảm khái, nếu như chính mình là chế khí đại sư, nhất định có thể từ kỹ thuật lắp ghép không khe hở này thu được gợi ý lớn.
Ái Lệ Ti ưa thích nhất là đồ chơi, đương nhiên yêu thích không buông tay chơi đùa: "Khổng Minh tỏa này có thể mở ra một lần nữa không?".
"Đương nhiên là có thể, nó thú vị chính ở chỗ tháo ra, tin tưởng lấy trí tuệ của tiểu công chúa, nhất định sẽ nghĩ ra" Kỳ thực Trần Duệ còn không nói hết, Khổng Minh tỏa rất phức tạp, nếu không có nhắc nhở mà tự mày mò tháo ra sẽ rất khó. Chính là mặc kệ tiểu la lỵ chầm chậm dày vò đi, chính mình càng an tâm khởi động hệ thống.
Ái Lệ Ti cẩn thận đùa nghịch, một bộ lo sợ làm hư, nhưng Khổng Minh tỏa kết cấu chặt chẽ, tìm nửa ngày cũng không ra chốt tháo. A Tây Na ở một bên nóng lòng muốn thử, mở miệng nói: "Tiểu công chúa, để ta thử".
Ái Lệ Ti làm bộ không nghe thấy, tiếp tục chơi đùa, A Tây Na sau khi gọi vài tiếng không thấy phản ứng, nhanh chóng đổi chiến lược: "Bích Long quả ở Lam Ba hồ hình như đã chín, đang nghĩ mang ngươi đi a…".
Lời còn chưa dứt, một cánh tay nhỏ bé trắng nõn đã giơ Khổng Minh tỏa lên trước mặt nàng. Trần Duệ chỉ thấy hoa mắt một cái, trên cánh tay trắng nõn đã thành trống trơn. Khổng Minh tỏa không biết làm sao đã đến trên tay A Tây Na, A Tây Na vừa nghịch vừa đắc ý nói: "Tuy ta rất muốn mang ngươi đi, nhưng lần trước đi mưa dầm tùng lâm đã bị Hi Á điện hạ phát hiện, Hi Á đặc biệt phân phó ta, không thể tiếp tục mang theo ngươi ra ngoài, cho nên, hừ hừ…".
Cánh tay nhỏ kia chợt nắm thành nắm tay, nhưng là trong khoảnh khắc đã buông ra. Ái Lệ Ti nở nụ cười thuần khiết, hai má lúm đồng tiền đáng yêu cũng hiện ra, hiển nhiên là nụ cười thiên sứ khi lần đầu Trần Duệ gặp nàng.
Trần Duệ chỉ biết lần này có người gặp xui xẻo, may mắn, đối tượng lần này là A Tây Na.
"A Tây Na Uy Nhĩ Tư, con gái của Kiều Trị Uy Nhĩ Tư, đệ nhất tướng quân đế quốc, thân là nữ kiếm sĩ mạnh nhất Ám Nguyệt thành, ngươi có năng lực giải Khổng Minh tỏa không?"Tiểu la lỵ thu lại nét cười, biểu tình nghiêm túc nói, nhìn qua rất có uy thế của công chúa.
A Tây Na vừa nghe đến tên phụ thân, nhiệt huyết lập tức trào dâng, nhanh chóng đáp: "Đương nhiên!".
"Như vậy lấy danh dự Uy Nhĩ Tư gia tộc đặt cược, thỉnh trong một giờ giải được Khổng Minh tỏa!" Tiểu la lỵ nhanh chóng nói ra mục đích thật của mình: "Nếu ngươi không thể làm được, như vậy ngươi phải mang theo bằng hữu tốt nhất Ái Lệ Ti Lộ Tây Pháp cùng đến Lam Ba hồ, bất kể đường đi có nguy nan đến đâu, ngươi cũng phải bảo vệ nàng. Ngươi có thể làm được không?".
A Tây Na sửng sốt, lúc này lắc đầu nói: "Không được, Hi Á điện hạ đã nói…".
"Người Uy Nhĩ Tư gia tộc không phải nói là làm sao?" Ái Lệ Ti biểu lộ thất vọng, khẽ lắc đầu: "Quên đi, không phải chỉ là Khổng Minh tỏa nho nhỏ thôi sao?".
Chuyện liên quan đến vinh dự của gia tộc, A Tây Na nhanh chóng sinh hào khí, hơn nữa vừa rồi nhân loại kia lắp vào cũng rất nhanh, hẳn tháo ra không quá khó đi, nên nàng lớn tiếng nói: "Được! A Tây Na Uy Nhĩ Tư tiếp nhận khiêu chiến! Tháo khối gỗ này căn bản không dùng đến một giờ!".
Ái Lệ Ti mân mê miệng cười, nhãn thần giảo hoạt như một tiểu hồ ly, liền cả Cơ Á cũng nhịn không được thở dài, thật giống lần trước đi mưa dầm tùng lâm, A Tây Na đáng thương lại giẫm vào vết xe đổ.
Thời gian chậm chạp trôi, Trần Duệ ngồi trước bàn lật xem cuốn "dược thảo cơ sở học", mà Ái Lệ Ti chơi đùa bản Hoa Dung đạo ma giới, bộ cờ A Nhĩ Đạt Tư khổ tâm chế tạo rốt cuộc cũng không trốn thoát khỏi ma chưởng của nàng, Cơ Á ở một bên nhìn, thỉnh thoảng đưa ra chủ ý, mà A Nhĩ Đạt Tư đại sư cũng chỉ có thể khổ sở chế tạo bộ cờ mới.
Khổng Minh tỏa vẫn y nguyên, A Tây Na vốn nóng tính lúc này đã mồ hôi đầy đầu, phảng phất món đồ chơi này còn nặng hơn cả cự kiếm sau lưng nàng.
Mắt thấy nàng có dấu hiệu bạo tẩu, Ái Lệ Ti đột nhiên kêu lên: "Sắp hết thời gian a!".
Câu nói này triệt để châm đốt lửa giận trong lòng nữ kiếm sĩ, tròng mắt A Tây Na phảng phất chứa hỏa diễm, làn da cũng bắt đầu biến hồng, trên đầu ẩn ẩn hiện ra hai chiếc sừng, trên người phát tán khí thế cường đại, cắn răng nghiến lợi rít lên: "Vinh dự của Uy Nhĩ Tư gia tộc sao có thể bị một đồ vật phá hỏng…".
"Răng rắc" Khổng Minh tỏa bắt đầu xuất hiện vết nứt, ngay sau đó diệp mộc cứng như kim loại bị kéo thành từng mảnh.
Đám người trợn mắt nhìn Khổng Minh tỏa lúc này đã thành gỗ vụn, A Nhĩ Đạt Tư run rẩy chỉ vào A Tây Na, nhất thời giận dữ không nói nên lời, chắc chắn tâm lý vị đại sư đã xếp nàng vào danh sách đen của thực nghiệm thất – đây chính là hành động khinh nhờ trí tuệ của một vị đại tông sư a!
Trần Duệ chỉ thấy một cỗ hàn khí từ sống lưng xông thẳng lên: hỏa tinh thật quá nguy hiểm a, còn nhanh về địa cầu thôi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!