Dịch giả: Tà Phiêu
Biên Dịch: Tà Phiêu
"Ngươi không biết gì sao?" A Tây Na không khỏi có chút nôn nóng, nói dồn dập: "Ta vừa từ bên ngoài trở về, đã nghe được khắp thành đồn đại rằng nhân loại học đồ của A Nhĩ Đạt Tư đại sư sẽ đại biểu Ám Nguyệt thành tham gia lần không trung cạnh kỹ này. Lấy thực lực của ngươi, đơn giản là đi tìm chết a!".
Trần Duệ chỉ cảm thấy quen quen với hai từ cạnh kỹ, lập tức nhớ đến chuyện vài ngày trước ở ma pháp thương điếm, lập tức minh bạch, hóa ra là âm mưu! Loại độc kế như vậy chắc chắn không thể xuất phát từ Alan hữu dũng vô mưu được, chắc chắn là đến từ hổ mặt cười Kiều Sắt Phu!
A Tây Na sau khi nghe xong Trần Duệ kể lại chuyện ngày hôm đó, không khỏi nhíu mày: "Kiều Sắt Phu! Chẳng lẽ không phải là Alan sao? Ta nghe nói là Alan truyền tin mà!".
Lúc này Ái Lệ Ti mới nói xen: "A Tây Na, ngươi đừng nhìn bình thường Kiều Sắt Phu nho nhã, còn hay tặng lễ vật cho chúng ta mà nhầm, hắn mới là kẻ âm hiểm nhất, Alan chỉ là tên đần bị lợi dụng mà thôi".
Trần Duệ ngấm ngầm gật đầu đồng ý, tiểu la lỵ nhìn như tham tiện nghi, chính thực rất tinh minh a!
"Vậy sao ngươi còn nhận lễ vật của hắn?" A Tây Na liếc nhìn Ái Lệ Ti nói: "Ta không thích tên Kiều Sắt Phu kia, cho nên không thu lễ vật hắn đưa".
Đôi mắt to của Ái Lệ Ti không khỏi mở hết cỡ, mông lung hơi nước đầy trong sáng nói: "A Tây Na, lễ vật là vô tội mà".
Biểu tình, ngữ điệu, nhãn thần này thật sự quá chuẩn rồi, so với trước kia, diễn kỹ của nàng lại thăng một bậc rồi, Trần Duệ đột nhiên nghĩ đến một câu kinh điển, tinh thần đại chấn. Quả nhiên A Tây Na không chịu được nhãn thần sắc bén như thế, cuối cùng triệt để bại trận.
Hóa ra tiểu la lỵ mắng cứ mắng, lễ vật cứ thu, quả không hổ là đầu lĩnh của gian xảo tộc!
Trần Duệ không khỏi nhìn nàng bằng cái nhìn bội phục rồi nói: "Không trung cạnh kỹ là như nào vậy?".
"Là đánh cược giữa ta cùng Kiều Sắt Phu" Ái Lệ Ti nói: "Hai bên phái một người, điều khiển ma thú phi hành trên không trung liều đấu, ai rơi xuống trước là thua. Quy tắc là không thể tự thân động thủ, chỉ có thể chỉ huy ma thú, so đấu như vậy độ nguy hiểm rất cao, cho nên gọi là không trung tử vong so đấu".
Lông mày Trần Duệ không khỏi nhíu lại: "Sao ngươi lại so đấu với hắn chứ?".
"Đây là di sản của lão cha ta để lại a, năm đó nhiếp chính vương sai khiến Trác Thiết cứ mỗi năm phái người đến cạnh kỹ trường khiêu chiến Ám Nguyệt thành, nhằm đả kích phái hệ của cha ta".
Ái Lệ Ti đầy lười biếng nói: "Lão cha ta luôn muốn tranh đấu, mỗi lần đều toàn lực ứng phó. Chẳng qua đến khi tỷ tỷ tiếp thụ Ám Nguyệt thành, chuyện này dần bình đạm, nhưng phải tuân theo di mệnh của cha ta, mà tỷ tỷ lại không có tinh lực quản nhiều như vậy, cho nên người ta đành tiếp xuống chuyện phiền toái này".
Vừa nói, tiểu la lỵ vừa lộ vẻ u oán, ngoắc ngoắc với Trần Duệ: "Nói cho ta biết, vì sao ân oán một đời lại để đời sau đón nhận?".
Trần Duệ cũng không biết nói sao cho phải, thì A Tây Na nói: "Đừng nháo nữa, Ái Lệ Ti, mỗi lần so đấu đều là ta giúp ngươi. Còn là nghĩ biện pháp giúp Trần Duệ vượt qua ải này đi, nếu như hắn tham gia, không chỉ sẽ chết, mà còn là đả kích rất lớn đối với sĩ khí Ám Nguyệt thành. Hiện tại tin tức đã truyền ra, liền cả bên phía Xích U lãnh địa cũng phát ma pháp truyền tấn đến nói sẽ cử chuyên gia tham quan, dù là trưởng công chúa cũng không thể hạ lệnh ngăn cản.
Nhưng là, nếu Trần Duệ trốn tránh không tham gia, như vậy cả Ám Nguyệt thành sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất".
"Vậy thì sao chứ? Bị người coi là kẻ nhát gan còn hơn là mất mạng, chỉ tiếc cho tiền cược của ta a!" Ái Lệ Ti hữu khí vô lực nói: "Dù sao lần trước cũng kiếm thật nhiều tiền rồi a, lần này coi như là của đi thay người đi".
"Ngươi cần nhiều tiền thế làm gì?" Trần Duệ mới biết lần trước đại sư khiêu chiến nàng cũng kiếm được một phần, không khỏi bất mãn hỏi: "Ở Ám Nguyệt thành làm cự phú công chúa có ý nghĩa sao?".
Ám Nguyệt thành kinh tế tiêu điều, chỗ có thể tiêu tiền thật ít, như là một cái thôn trấn vậy, dù ngươi có tiền cũng không dễ dàng mua được thứ ngươi cần.
"Người ta không phải cự phú a" Ái Lệ Ti cúi đầu buồn bã nói: "Mỗi lần có tiền đều bị tỷ tỷ lấy đi rồi, nói không để người ta dùng tiền làm càn a".
Trần Duệ cuối cùng cũng có cảm giác sung sướng khi người khác gặp nạn, đây là ác nhân có ác nhân trị a!
"Chẳng qua, lần trước ngươi dạy ta làm sao buôn bán, phương pháp rất hay a" tròng mắt Ái Lệ Ti mở to, thêm vào nụ cười ngọt ngào: "Xem ra nhân loại ca ca lợi hại hơn người ta nhiều a, lần so đấy này không chỉ liên quan đến tài phú của người ta, mà còn liên quan đến uy vọng của Ám Nguyệt thành a. Nhân loại ca ca có thể nghĩ biện pháp vừa bảo vệ mạng nhỏ của mình, lại bảo vệ được danh dự của Ám Nguyệt thành… còn nữa, thuận tiện kiếm chút tiền cho người ta không?".
Thanh âm ngọt ngào "nhân loại ca ca" làm da đầu Trần Duệ tê rần, bất quá hắn cũng coi như đã hiểu qua chuyện này – lần so đấu trước chiến thắng làm quân dân Ám Nguyệt thành phấn chấn, lần này tám chín phần mười là mượn cơ hội chèn ép sĩ khí, rất có thể là lãnh chủ Xích U lãnh địa thậm chí nhiếp chính vương nghĩ ra!
Chính bởi vì như vậy, cho nên Kiều Sắt Phu mới đề ra Trần Duệ ứng chiến, đẩy hắn lên cao, rồi lại đạp mạnh xuống. Từ ý nghĩa nào đó mà nhìn, Trần Duệ cũng chỉ là một công cụ để đả kích Ám Nguyệt thành của Kiều Sắt Phu mà thôi. Còn về Alan, đúng như Ái Lệ Ti nói, đây chỉ là kẻ bị lợi dụng mà thôi!
Trần Duệ bắt đầu chăm chú cân nhắc lợi hại trận so đấu này, Kiều Sắt Phu hiển nhiên đã trù mưu từ lâu, truyền ngôn về so đấu đã lan khắp toàn thành, cả Xích U lãnh địa cũng phái người đến xem. Ma giới rất khinh thường kẻ nhát gan, nếu như mình tránh không ứng chiến, sau này ở Ám Nguyệt thành sợ là một bước khó đi, rất khó tìm được linh khí. Huống hồ, yếu hèn lùi bước chỉ làm địch nhân càng thêm ép chặt ngươi mà thôi, nếu như Kiều Sắt Phu đã muốn giết hắn đả kích Ám Nguyệt thành, thì để cho tên hổ mặt cười này ăn thiệt lớn đi!
Tâm tư Trần Duệ liên tục biến đổi, hỏi: "Tiểu công chúa, người cùng Kiều Sắt Phu so đấu là một trận quyết thắng thua sao?".
Ái Lệ Ti vốn chỉ là nói đùa, cũng không muốn hắn đi chịu chết, giờ thấy bộ dáng hắn như vậy, liền nghĩ rằng hắn có biện pháp, vội vã nói: "Không phải, là so ba trận. A Tây Na ngự thú thuật đứng đầu Ám Nguyệt thành, đã giúp chúng ta thắng hai năm liền, năm trước Kiều Sắt Phu tự thân lên trận cũng thua dưới tay nàng".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!