Trần Duệ trên mặt chỉ mỉm cười nhàn nhạt: "Mưu hại quân đoàn trưởng đế đô, tư thông và sát hại di sương của thúc phụ… những điều này còn chưa đủ sao? Hay thêm tội danh mưu sát đế vương nữa đi?"
Khi nghe hắn nói đến câu sau cùng, ánh mắt Rex đại đế đầy lặng lệ, nhìn thẳng vào mắt Trần Duệ, nhưng ở nơi đó, ông chỉ thấy hờ hững lạnh nhạt, không có chút gì khác cả.
"Bệ hạ không định làm vậy sao?" Trần Duệ nhìn thẳng lại: "Như vậy không phải là mượn nước đẩy thuần, một phát chết luôn, phù hợp tố chất quan trọng nhất của đế vương sao?"
Tiếu tấu hô hấp của Rex đại đế nhanh hơn mấy phần, ông hít sâu một hơi dần bình tĩnh lại: "Như vậy ngươi cả thủ hộ giả cũng không mang đến, một mình đến gặp ta có phải là đã có giác ngộ rồi không?"
"Từ khi ta tới hoàng cung này… không, từ khi Arthur sinh ra trong hoàng cung này, đã phải có giác ngộ này rồi." Trần Duệ lạnh nhạt khẽ lắc đầu: "Nhà đế vương vốn vô tình, vì quyền thế, sinh tồn, càng là người thân càng đấu đá mãnh liệt. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngưng, muốn đứng ngoài cũng không được. Cho dù là nhi tử từng được sủng ái nhất thì sao chứ, đến ngày có thể dao động vương tọa của ngươi, trở thành chướng ngại của ngươi thì ngươi cũng không chút do dự diệt trừ."
"Nếu như vậy, tại sao ngươi lại trở lại? Tại sao sau khi trở lại lại biểu hiện năng lực kinh người vậy? Chẳng lẽ vì nữ nhân kia, vì nữ nhân bị tự tay ngươi giết chết? Ngươi làm tất cả là vì kết cục như này sao… là vì tư tình sao?"
"Đây là chuyện của chính ta, ta không muốn nói nhiều." Trần Duệ không trực tiếp trả lời mà đổi đề tài: "Nhưng là, nếu nói đến Veronika, nàng đã hoàn toàn chấm dứt, như vậy hiệp nghị của chúng ta cũng nên thực hiện rồi."
"Hoàn toàn diệt trừ thế lực còn sót của Vân Đằng đế quốc, dù ngươi không nói ta cũng sẽ làm vậy." Rex đại đế cười rất lạnh: "Nhưng ta rất hiếu kỳ, vì sao dưới tình cảnh này ngươi còn quan tâm chuyện này, rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Nếu như câu hỏi là ta muốn mang cái gì đi thì câu trả lời là Thánh Quang Pháp Bào." Trần Duệ chỉ chỉ đầu nói: "Nhưng đối với Arthur, thứ hắn thật sự mong muốn không phải thứ này. Bởi vì hắn ngây thơ và ngu xuẩn hơn ta… nhưng nói những thứ này đã vô dụng rồi. Bệ hạ, mấu chốt không phải ta muốn gì mà là ngài muốn gì?"
Bậc đế vương kia lại trầm mặc, ngón trỏ khẽ nhịp biểu lộ suy tư. Không khí nhất thời ngưng đọng, qua một đoạn thời gian dài, Rex như đưa ra quyết định, vung tay lên, không gian giới chỉ rời tay bay đến trước người Trần Duệ.
"Đây là thứ ngươi muốn."
Trần Duệ dùng ý thức tìm tòi, thấy bên trong chỉ có một vật, một trường bào máu trắng mỏng như cánh ve, tỏa ánh sáng trắng nhàn nhạt. Chỉ vừa tiếp xúc, hắn đã có thể cảm giác được khí tức quang minh thuần khiết, tuyệt không kém gì Kinh Cức quan hay Chén Thánh. Thánh vật cao nhất Long Hoàng đế cuốc, cũng là món cuối cùng trong Tam Thánh Vật
- Thánh Quang Pháp Bào!
Trần Duệ khẽ ngớ người, hắn không ngờ dễ như vậy đã thu được Thánh Quang Pháp Bào.
Biểu tình đó rơi vào mắt Rex đại đế, hắn không khỏi có cảm giác vui sướng, lạnh lùng nói: "Thế nào? Đây không phải thứ ngươi muốn sao?"
"Đương nhiên phải, chỉ là có chút bất ngờ mà thôi." Dù cho kinh ngạc nhưng Trần Duệ chắc chắn không cự tuyệt thứ tốt đưa tới cửa này, hắn thu không gian giới chỉ vào trữ vật thương khố rồi nói: "Như vậy, bệ hạ… Tiếp theo, hoàng tử ta đây nên làm gì?"
"Ngươi không phải đã lên kế hoạch rồi sao?" Rex cười lạnh nói: "Ta bây giờ đã có thể xác định, ngươi từ khi trở về đã không định ở lại đây. Kim Diệu lãnh địa, trò chơi ma pháp, Hoàng Long rượu chẳng qua chỉ là thẻ cược mà thôi."
"A?" Lông mày Trần Duệ khẽ nhướng: "Bệ hạ xác định trong này không có âm mưu gì sao?"
"Không nên coi người khác là kẻ ngu, dù cho ta không biết ngươi muốn làm gì nhưng ta đã biết ngươi không muốn thứ gì." Rex nhìn thật sâu Trần Duệ: "Ta không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay thở dài nuối tiếc đây. Ta thừa nhận ta từng do dự ai là người thừa kế nhưng dù là đế vương vĩ đại nhất trong lịch sử cũng từng có loại do dự này. Đúng như nhiều người nghĩ, ngươi mới là người kế nhiệm xứng đáng nhất, tại sao ngươi lại không cần nó?"
"Mỗi người theo đuổi một thứ khác nhau, ta dĩ nhiên có cố chấp của mình nhưng là vương vị và quyền thế không nằm trong đó. Hơn nữa ta tự tin có năng lực siêu thoát một ít vật chất, theo đuổi thứ mình muốn thật sự."
Rex im lặng trong chốc lát: "Ngươi còn có nguyện vọng gì?"
Nguyện vọng? Khóe miệng Trần Duệ khẽ nở nụ cười: "Mayfair, dù nàng một mực không nói gì nhưng có thể thấy, nàng cũng không tình nguyện với hôn nhân chính trị ngươi sắp xếp. Ta hy vọng, tương lai nàng có thể tự mình lựa chọn hạnh phúc của mình."
"Buồn cười!" Rex khinh miệt nói: "Thân là công chúa phải chuẩn bị hy sinh vì đế quốc, huống chi chỉ là hôn nhân?"
"Chỉ có quốc gia yếu kém mới cần hy sinh hạnh phúc nữ nhân duy trì an ổn. Ta không cho rằng Long Hoàng đế quốc cùng bệ hạ ngài cần làm như vậy, nhất là nếu như ngài thật sự yêu thương Mayfair như vẻ ngoài."
Rex không trả lời, chợt hỏi: "Chén Thánh có phải ở trong tay ngươi không?"
Trần Duệ nhìn thật sâu Rex rồi chậm rãi gật đầu.
"Hóa ra là vậy…" Rex chậm rãi vuốt cằm, như hiểu ra nhiều điều: "Cự hôn với Lam Diệu đế quốc là giao dịch với Lanbisi đúng không?"
"Đó là giao dịch nàng ta đưa ra."
"Giống như chúng ta bây giờ đúng không?"
"Bệ hạ có thể coi như vậy." Trần Duệ đưa mắt nhìn Rex, nhún nhún vai: "Nếu không có chuyện gì khác, ta cáo từ trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!