Chương 9: (Vô Đề)

Lục Triết Hãn bị chữ "cút" tràn ngập khinh thường của bạn gái cũ chọc giận.

Đói khát và bực bội khiến anh ta dứt khoát xe rách vỏ bọc văn nhã thường ngày, trực tiếp duỗi tay ra muốn đoạt đồ ăn và nước uống trong tay Sở Thiên Tầm.

Nếu cướp được, anh ta sẽ mắng hai câu đại loại như con khốn không biết xấu hổ để người khác xem nhẹ chuyện anh ta ăn cướp để đi khiển trách con đàn bà hám giàu này.

Sở Thiên Tầm ném đồ ăn trong tay ra, đồng thời đón đầu đứng lên.

Cô nhanh chóng duỗi chân gạt chân Lục Triết Hãn, tay phải thuận thế túm chặt tay anh ta sau đó ném gã đàn ông nhìn vẻ ngoài rõ ràng chiếm ưu thế về cả sức lực lẫn chiều cao này xuống đất.

Tuy rằng bây giờ tay chân nhỏ gầy của cô không có sức lực gì nhưng trong đầu cô có kỹ xảo đánh nhau được luyện ra trong mười năm vật lộn giữa sống và chết, đối phó với một nam sinh bình thường là chuyện rất đơn giản.

Lục Triết Hãn chưa kịp phản ứng đã bị ném ngã xuống đất, Sở Thiên Tầm nắm ngón tay cái của anh ta kéo cánh tay ra sau vai, đầu gối đè lên eo anh ta khiến anh ta không thể động đậy.

"Đau! Đau quá, con điên này, mau buông ra!"

Một thanh đao sắc bén bị rút ra khỏi vỏ, lưỡi đao áp lên mặt anh ta, mũi đao lướt qua mũi đâm thẳng xuống đất trước mặt anh ta.

Lục Triết Hãn bị dọa khóc.

Sở Thiên Tầm nhìn gã nam sinh nước mắt nước mũi đầy mặt, cô khoan dung rút đao lên sau đó đứng dậy.

"Cút đi, đừng làm tôi phải nói thêm lần nữa."

Lần này Lục Triết Hãn thật sự hoảng sợ bỏ chạy.

Sở Thiên Tầm nhặt bánh quy lên, cô vỗ đất cát dính trên quần áo sau đó quay về vị trí tiếp tục ăn bánh.

Phó Quốc Húc, Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan trợn mắt há hốc mồm nhìn tất thảy, thật sự không biết nên nói gì để biểu đạt tâm trạng của mình lúc này.

Phó Quốc Húc dẫn đầu vỗ tay, Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan cũng ngơ ngác vỗ theo.

Trên thực tế đến bây giờ đầu óc hai cô ấy vẫn chưa load kịp.

Thiên Tầm giỏi thế từ khi nào? Chẳng lẽ ngày thường đều là giấu ghế à?

Xung quanh vốn có một ít người nhìn thấy mấy cô gái Sở Thiên Tầm có đồ ăn và trang bị tốt thì trong lòng đã âm thầm tính toán.

Nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, bọn họ đều thu hồi tâm tư riêng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Một vài quân nhân canh giữ ở phía xa cũng đang nhìn nơi này.

"Đội trưởng, nhìn thấy không?" Một binh sĩ cầm súng hất cằm về phía nhóm sinh viên: "Không tầm thường ha, còn là con gái nữa."

Đội trưởng họ Lâm nheo mắt: "Nào chỉ có không tầm thường, kỹ năng này chỉ có thể luyện ra từ thực chiến thôi, xem ra trong nhà cô gái này cũng có chút bối cảnh."

"Mặt trăng không còn nữa! Không, cái mặt trăng xanh lục kia không còn nữa!"

"Không còn, thứ khổng lồ như vậy sao đột nhiên lại biến mất tăm rồi."

"Có phải là kết thúc rồi không, quái vật cũng không xuất hiện nữ chứ?"

"Hy vọng như thế."

"Chúng ta được cứu rồi."

Mọi người chỉ trỏ lên trời, luôn miệng nghị luận sôi nổi.

Thiên thể khổng lồ treo trên bầu trời âm thầm biến mất như khi nó xuất hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!