Chương 8: (Vô Đề)

Sở Thiên Tầm kéo Phó Quốc Húc bỏ chạy, bọn họ đang ở phía cuối cùng của đám người, sau lưng là mấy con quái vật lảo đảo đuổi theo.

Đoạn đường ngay ở ngoài cổng trường được dựng một hàng rào phòng ngự tạm thời, mười người lính ăn mặc võ trang đầy đủ đứng ở phía sau hàng rào trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Tận thế bùng nổ quá đột nhiên khiến toàn bộ mạng lưới giao thông của thành phố đều bị tắc nghẽn nghiêm trọng, dẫn tới tốc độ di chuyển của quân đội bị chậm đi rất nhiều.

Bởi vậy có không ít người ở lại phụ trách bảo vệ phía sau, hầu hết những người này đều trong biên chế quân đội, trang bị đủ súng ống đạn dược đóng giữ tại từng chốt ở trên đường.

Bọn họ chịu trách nhiệm ngăn chặn ma vật đang tiến lên, thứ nhất là để đề phòng ma vật tấn công từ hai phía, cái thứ hai là để tiếp ứng người dân khi có người đuổi kịp bọn họ.

Đội trưởng dẫn đầu đứng dậy vẫy tay hét to: "Nhanh! Nhanh lên!"

Sở Thiên Tầm và Phó Quốc Húc đi lên từ một lỗ hổng của hàng rào chắn, sau lưng là tiếng súng nổ kịch liệt.

Ba con ma vật đuổi kịp bọn, chúng hứng trọn hỏa lực mạnh mẽ nhưng vẫn tiếp tục tiến về phía trước mấy bước như không biết gì. Cũng may cuối cùng bọn chúng đều bị ngã xuống khi đến trước rào chắn.

Đội trưởng mắng: "Mẹ kiếp, quái vật ở đâu ra mà sống dai như đỉa thế này, đánh thành cái sàng mà vẫn nhào tới được."

Binh sĩ cười ha ha: "Đại ca anh nói chuyện kiềm chế chút, đây là cửa đại học H, bọn sinh viên đều đang nhìn đấy."

Đội trưởng nhìn về phía nhóm Sở Thiên Tầm, anh ta còn giơ tay kính lễ.

Sở Thiên Tầm nhìn khẩu súng trường bán tự động loại 95d trong tay anh ta, trong lòng cô sinh ra niềm hâm mộ.

Cô cũng rất muốn có một khẩu súng, có điều trừ phi có thể ở lại bộ đội, nếu không chắc chắn dù có súng thì cũng không có đủ đạn để dùng, không có đạn, trọng lượng của súng ống còn sẽ kéo suy sụp thể lực của cô, cho nên cô đành bỏ ý tưởng tìm một khẩu súng trên đường đi.

Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan canh giữ sau hàng rào chờ cô ở cách đó không xa, nhìn thấy quái vật bị viên đạn của bộ đội giải quyết nhẹ nhàng, bọn họ thở phào một hơi thật dài, đồng thời tiến lên đón Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm nhận ba lô Hàn Huyên đưa qua sau đó đưa nó vào bàn tay trống trơn của Phó Quốc Húc.

"Cho, cho anh?" Phó Quốc Húc vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Anh ấy nhìn ba chiếc ba lô giống nhau như đúc mà nhóm Sở Thiên Tầm đang đeo, nhận ra chiếc ba lô dưa ra này là cố ý chuẩn bị cho mình.

Hầu hết nam sinh trong trường đều không có thói quen dự trữ đồ đạc.

Xưa nay Phó Quốc Húc làm người hào phóng, hai gói mì tôm và một hộp điểm tâm duy nhất còn lại trong phòng đã bị mấy anh em chia cắt không còn miếng nào vào đêm hôm qua, lúc ra ngoài trên tay chỉ còn lại một chai nước khoáng, nhưng chai nước này đã bị thất lạc trên đường bỏ chạy lúc nào không hay rồi.

Bởi vì gia cảnh của anh ấy rất tốt, bạn bè bên cạnh thường xin nhiều hơn cho.

Tại thời khắc nguy nan này, anh ấy lại nhận được sự giúp đỡ của một đàn em khóa dưới mà mình chỉ thuận tay giúp đỡ đúng một lần, điều này khiến trong lòng Phó Quốc Húc cảm khái muôn vàn.

"Trong này có đồ ăn, nước và một ít thuốc men, có cả một cái đao nhỏ và một chiếc chăn. Đến bây giờ những thứ này đều là có tiền cũng không mua được, mười nghìn thiếu anh coi như thanh toán xong." Sở Thiên Tầm ném ba lô vào ngực anh ấy.

Phó Quốc Húc luống cuống tay chân đón được: "Em đừng nói nữa, chút tiền ấy tính cái gì, anh thiếu em cả một cái mạng đấy."

Anh không nợ tôi, chúng ta thanh toán xong. Sở Thiên Tầm thầm nghĩ trong lòng như vậy.

***

Sắc trời dần sáng lên, đường phố hỗn loạn không một chỗ nào yên bình.

Cửa hàng hai bên đường đều bị người đập nát, kệ để đồ, thương phẩm rơi tứ tung.

Vì quân đội vừa mới dùng hỏa lực dọn dẹp cho nên con đường này chỉ còn rất ít ma vật.

Thỉnh thoảng có mấy con cá lọt lưới lao ra từ trong góc đều bị những người đàn ông gan to cầm vũ khí bao vây lại sau đó đồng tâm hiệp lực băm nát nhừ.

Nhìn tình huống hiện tại giống như vẫn chưa tới mức không thể làm gì được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!