Chương 7: (Vô Đề)

Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan học theo Sở Thiên Tầm, ăn mặc chỉnh tề rồi nằm lên giường.

Hôm qua bọn họ đã bị dọa sợ cả ngày.

Ban đêm, trong trường thỉnh thoảng vang lên tiếng la hét, bọn họ sợ hãi đến hơn nửa đêm, vất vả chịu đựng đến gần hừng đông mới mơ màng chợp mắt, nhưng chưa ngủ được bao lâu đã bị tiếng ầm ầm ngoài cửa đánh thức.

Hàn Huyên lập tức ngồi dậy: "Xảy, xảy ra chuyện gì thế?"

Cam Hiểu Đan ở đối diện cũng quay sang nhìn cô ấy.

Cả hai đều lo sợ bất an, mờ mịt không biết làm sao.

Sở Thiên Tầm đi ngủ mà đến giày cũng không tháo ra. Lúc này cô đã bước xuống khỏi giường, đang đứng ở trước cửa sổ.

Cô xốc một góc rèm cửa nhìn ra ngoài: "Quân đội đến đây. Ăn chút gì rồi cầm túi lên, chúng ta đi theo quân đội."

Bên đường phía đối diện cổng trường đại học H là một sườn núi dốc, đường lên sườn núi có biển báo "Khu vực quân sự, người không phận sự miễn vào."

Trong núi chính là nơi đóng quân của một binh đoàn.

Sau khi tận thế buông xuống, quân đội nhanh chóng đưa ra phương án ứng đối, bọn họ tổ chức trận phản kích đầu tiên giữa con người với ma vật.

Ma vật giai đoạn đầu ngoài hình dáng khủng bố thì thực tế hành động rất chậm chạp, lực công kích kém, bọn chúng bị vũ khí nóng của loài người áp chế dễ dàng.

Nhưng theo tốc độ lây bệnh của ma chủng, ma vật cũng tiến hóa liên tục, quân đội loài người nhanh chóng thất bại thảm hại trước ma vật không ngừng tiến hóa mạnh lên.

Bây giờ xe tăng và xe thiết giáp của bộ đội lục chiến đang ầm ầm xông lên trước mở đường.

Trên bầu trời thỉnh thoảng có máy bay chiến đấu xẹt qua.

Phía sau xe tăng mở đường là đoàn xe tải chở bộ đội võ trang ngồi sắp hàng chỉnh tề.

Không ít xe đã bị dính vết máu, nhưng vẻ mặt các chiến sĩ đều nghiêm túc bình tĩnh, không bị hoảng loạn quá độ.

Sáng sớm, thành phố bị tiếng xe ầm ầm đánh thức.

Người dân kinh hoàng suốt cả đêm sôi nổi nhô đầu ra khỏi chỗ ẩn nấp.

Có không ít người lục tục cầm hành lý theo đuôi bộ đội, có người đi bộ, có người lái xe, ai cũng bám sát không dám lơ là.

Dần dần một đội ngũ khổng lồ được hình thành.

"Thiếu tướng, người dân đi theo chúng ta."

Thiếu tướng dẫn binh nhận được báo cáo của cấp dưới.

"Để bọn họ đi theo, tuy rằng bây giờ chúng ta vẫn chưa nhận được lệnh cứu viện nhưng cũng không thể bỏ mặc người dân, ai đi theo được thì cứ để họ đi. Đặc biệt là sinh viên đại học H, cố gắng bảo vệ bọn họ." Thiếu tướng trung niên đưa ra quyết định: "Nhưng mà! Một khi phát hiện ai có dấu hiệu ma hóa thì giết ngay lập tức, không cần báo cáo lại!"

Sở Thiên Tâm đứng trong nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, cô ngẩng đầu, bàn tay ướt dầm dề chống lên gương.

Trong gương là một khuôn mặt trẻ tuổi, mềm mại, trắng nõn, không rành thế sự, hoàn toàn không giống khuôn mặt trước khi cô sống lại.

Chỉ có đôi mắt kia để lộ ra linh hồn đã trải qua bao năm tháng gian nan là khớp với linh hồn mười năm sau của cô.

Con đường đã từng đi qua này, bây giờ cô phải đi lại từ đầu một lần nữa.

Sở Thiên Tầm đi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đeo bao tay vừa hỏi: "Xong hết chưa? Phải đi rồi."

Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan vội vàng cầm đồ ăn trong tay ăn ngấu nghiến mấy miếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!