Chương 6: (Vô Đề)

"Thiên Tầm, Thiên Tầm, tận thế rồi mà mày còn có tâm trạng ngồi đây chơi máy tính à?"

Cam Hiểu Đan và Hàn Huyên xách túi mua hàng đi vào phòng.

Trong miệng bọn họ hi hi ha ha nói tận thế, nhưng trong lòng lại tràn ngập hưng phấn với việc cuộc sống bình đạm có thể xảy ra sự kiện đặc biệt.

Rốt cuộc ngoài việc trên trời xuất hiện một vầng trăng khổng lồ sau đó đổ trận mưa đá quý thì thế giới vẫn chưa xảy ra thay đổi gì cả.

Sở Thiên Tầm ừ một tiếng.

Cô cố gắng tận dụng chút thời gian cuối cùng để tải một ít tài liệu có khả năng sẽ dùng đến, điện thoại di động kẹp trên vai, cô đang nói chuyện với nhà dì cả.

"Tầm Tầm, cháu chờ ở ký túc, dì và dượng sẽ đến thành phố Hoa đón cháu ngay." Dì nói những lời giống y như kiếp trước.

"Dì ơi, cháu lặp lại lần nữa, ngay bây giờ, dì dượng đi đóng hết tất cả cửa sổ lại, kéo kín rèm cửa. Mọi người ở yên trong căn nhà đấy, tuyệt đối không được ra ngoài, dù có ai đến cũng không mở cửa, biết không? Cháu sẽ đến tìm mọi người."

"Tầm Tầm, em đang nói ngốc gì thế, anh lái xe…" Từ Hướng Dương đoạt lấy điện thoại.

"Anh Hướng Dương." Sở Thiên Tầm ngắt lời anh ấy: "Anh đừng đến đây, anh đến nơi thì em cũng không còn ở trường học đâu. Anh bảo vệ tốt căn nhà kia, bảo vệ tốt dì dượng. Hãy tin em, em nhất định có thể trở lại Lộ Đảo. Chỉ cần mọi người còn ở đó thì em chắc chắn sẽ tìm được."

"Đừng tin bất cứ ai, đừng cứu giúp bất luận kẻ nào. Cũng đừng làm người khác phát hiện mọi người có đồ ăn. Chờ em trở về."

"Anh, anh nhất định phải nhớ kỹ, tận thế, thứ khủng bố nhất không phải ma vật mà là lòng người."

"Tầm… Tầm…"

Di động truyền đến một trận tạp âm, tín hiệu bị gián đoạn.

Sở Thiên Tầm yên lặng một lát, cô buông điện thoại xuống.

Hàn Huyên đặt túi mua hàng lên bàn: "A Tầm, sao mày còn nhàn nhã vậy, mọi người đều đang nói tận thế gì đó, mày không biết bây giờ siêu thị khủng bố cỡ nào đâu, tao với Hiểu Đan vất vả lắm mới mua được chút đồ này, bây giờ mày đi chắc cũng không còn gì để mua."

Cô ấy lấy một chiếc túi có năm gói mì ra, xé rách hai gói đưa cho Sở Thiên Tầm: "Này, chia cho mày một ít, vì cướp cái này mà suýt nữa là tao với một bác gái lao vào đánh nhau."

Cao Hiểu Đan cười hì hì móc mấy quả táo ra: "Tao giỏi hơn nhiều, tao còn cướp được táo, nào, mỗi người hai quả."

Sở Thiên Tầm nhận táo, cô lau hai cái lên áo, sau đó cắn một miếng.

"Này này, đây là cho mày giữ lại, chẳng may không có cái gì ăn còn có cái bỏ vào mồm, sao mày lại ăn luôn vậy."

"Ăn đi, trái cây quá nặng mày không mang đi được đâu." Sở Thiên Tầm một tay cầm táo gặm, một tay kéo tấm rèm che trên giường, cô kéo bốn túi to trên giường ra.

"Đồ đạc giống nhau cả, mỗi người một phần, tự lấy cất đi. Bớt mang mấy đồ vô dụng, không đeo được còn lãng phí thể lực."

Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan tò mò lục xem túi mà Sở Thiên Tầm cho.

"Oa, có cả thuốc và bánh nén khô, A Tầm, mày ra ngoài mua từ lúc nào thế?"

"Trời ạ, cái dao này sắc quá, tao cũng không dám dùng. Có cả chăn nữa, Thiên Tầm, mày đúng là trâu bò."

Trong lúc các cô ấy thảo luận rôm rả, Sở Thiên Tầm đã ăn xong quả táo.

Cô mặc đồ bảo hộ vào người, đi đôi giày quân dụng, đeo bao tay màu đen và đồng hồ thể thao.

Cô quấn mái tóc dài lên, cầm một chiếc kéo cắt hết phần đuôi tóc, chỉ để lại một nhúm tóc nhỏ.

Khi Hà Minh Diễm vào phòng, Sở Thiên Tầm đang dẫm một chân lên mép giường để buộc dây giày.

"Hả, sao mày lại cắt tóc vậy Thiên Tầm." Hà Minh Diễm sờ cái đuôi nhỏ kia, cô ấy nói: "Thế này không được, phải ra tiệm sửa lại đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!