Chương 50: (Vô Đề)

Căn cứ Nam Khê, một khoảng sân thể dục bị lửa lớn đốt cháy đen.

Đường Quyện chậm rãi rút đao ra khỏi thi thể của Nhạc Hòa An, nhóm thánh đồ của căn cứ đồng thời lùi ra sau vài bước.

Đối mặt với người đàn ông dũng mãnh, người đã từng là lãnh đạo của căn cứ này, bọn họ không hề có dũng khí để đối kháng.

Giang Hồng Tài ở trong nhóm người, hai chân gã đã bị bỏng nghiêm trọng trong trận đấu với Đường Quyện vừa rồi.

Gã đau tới mức nước mắt nước mũi chảy đầy mặt nhưng cắn răng không dám lên tiếng, cố sức bò về phía sau, sợ mình lại khiến Đường Quyện chú ý tới.

Giang Viễn Sơn đứng ở hàng đầu, ông ta cũng dịch từng bước chân về phía sau.

Dáng vẻ nho nhã ngày thường của ông ta đã không còn, thay vào đó là đầu tóc rối bù, kính mắt rơi đi đâu mất, cơ mặt sụp xuống, ánh mắt đề phòng nhìn người đàn ông quay về báo thù kia.

Trong lòng ông ta tràn ngập oán hận và hối vận.

Vì muốn có được ma chủng cấp ba quý báu, ông ta nghe lời xúi giục của Nhạc Hòa An, quyết định xuống tay tiêu diệt Đường Quyện, ai ngờ người tính không bằng trời tính, ma chủng thế mà lại bị Sở Thiên Tầm nửa đường nhảy ra cướp đi rồi.

Càng đáng giận hơn là ông ta vốn tưởng mình đã nắm giữ chặt chẽ căn cứ, thế mà sau khi mất đi Đường Quyện và Nghiêm Tuyết, người ở đây lại nhanh chóng dao động.

Khi có Đường Quyện, người trong căn cứ phục tùng và khen tặng Giang Viễn Sơn, làm Giang Viễn Sơn dần nảy sinh suy nghĩ mình mới là người lãnh đạo thật sự của căn cứ.

Nghĩ đến Nghiêm Tuyết là bạn gái của con trai, Nhạc Hòa An chỉ là thằng ngu xuẩn, như vậy chỉ cần giết Đường Quyện

- kẻ vênh váo tự đắc này là ma chủng sẽ vào tay mình hết.

Ai ngờ gã Đường Quyện tính cách táo bạo nhìn như không được ưa chuộng kia vừa không còn là người trong căn cứ ai cũng bắt đầu có tâm tư, không hề phục tùng quản lý, thái độ đối với ông ta cũng thay đổi ngay.

Hiện giờ đừng nói làm thánh đồ trong căn cứ nộp ma chủng khi săn ma lên mà cả những lần căn cứ tổ chức ra ngoài thu thập vật tư cũng có rất nhiều người bằng mặt không bằng lòng.

Lương thực vật tư dự trữ trong căn cứ bắt đầu cung không đủ cầu, lời đồn dần nổi lên bốn phía, lòng người bất an, các loại mâu thuẫn lớn nhỏ nổi lên không ngừng khiến Giang Viễn Sơn sứt đầu mẻ trán.

Ông ta biết căn cứ đã bắt đầu tan, thậm chí nghi ngờ chỉ cần một con ma vật mạnh một chút là căn cứ này sẽ không thể chống đỡ được.

Nghĩ đến đây, Giang Viễn Sơn cố nén nửa giận trong lòng, không nhìn đứa con trai hai chân đã bị phế, bày ra vẻ mặt chân thành tha thiết.

"A Quyện, không, anh Quyện, lúc trước bọn Hồng Tài bị thằng tiểu nhân Nhạc Hòa An che mắt. Tôi cũng là lúc sau mới đuổi tới nên không nắm rõ tình huống. Bây giờ mọi người đều rất hối hận, mong anh khoan dung bỏ qua, quay về căn cứ tiếp tục lãnh đạo chúng tôi."

"Anh xem căn cứ này đều là tâm huyết một tay anh đánh tới, bao nhiêu mạng trong căn cứ đều trông chờ anh. Anh quay về đi, A Quyện. Hồng Tài không hiểu chuyện nên đắc tội anh, anh đánh hỏng chân nó, tôi không trách anh, lúc sau tôi sẽ dạy lại nó."

Đường Quyện nhìn Giang Viễn Sơn một lúc lâu, đột nhiên ngửa đầu cười ầm lên.

Anh ta cười tùy ý bừa bãi, không coi ai ra gì.

Tiếng cười cuồng vọng quanh quẩn trong sân thể dục làm không ít người biết chuyện hổ thẹn cúi đầu.

Mãi cho đến khi cười đủ rồi Đường Quyện mới nói chuyện, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

"Thầy Giang, lúc trước mấy anh em chúng tôi đến đây chính ông dùng dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt này thuyết phục chúng tôi."

"Mấy anh em chúng tôi người thì chết người thì ma hóa. Cuối cùng chỉ còn lại có Nhạc Hòa An và Thi Đức Minh."

Anh ta duỗi tay sờ chuỗi vòng đeo trên cổ.

Trong đó có một cái bị lửa thiêu cháy đen, có thể nhìn thấy một chữ "Nhậm" khắc bên trên, mặt dây đen nhánh bị vuốt nhiều tới mức nhẵn cả mặt.

Đường Quyện sờ cái vòng cổ này, ánh mắt mơ màng như nhớ tới chuyện cũ, anh ta không còn dáng vẻ trương dương nữa, giọng điệu nghe cũng nặng nề hơn.

"Tôi mới nghĩ, nếu các anh em đều chôn vùi ở đây thì tôi ở đây cũng được. Tôi là một thằng côn đồ không học hành, trước giờ luôn tôn kính những người làm công tác văn hóa như giáo viên các ông, chuyện trong căn cứ đều nghe ông sắp xếp, tôi chỉ chịu trách nhiệm đi đấu tranh anh dũng phía trước. Cho mọi người có cuộc sống an ổn cũng coi như không làm các anh em đã chết phải thất vọng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!