"Bọn họ muốn đi giết hải yêu á?"
"Giết hải yêu? Có vài người vậy mà đi giết hải yêu? Không biết tự lượng sức mình."
"Hừm, nếu thật sự có thể g. iết ch. ết hải yêu thì chúng ta sẽ xuống biển để kiếm thức ăn được, cuộc sống cũng không quá khó khăn nữa."
Dân cư ở đây quá đông đúc cho nên tin tức nhóm Sở Thiên Tầm muốn đi giết hải yêu nhanh chóng truyền khắp doanh địa.
Mọi người trong doanh địa lặng lẽ bàn tán về tiểu đội đang chuẩn bị hành trang.
"Này, hải yêu không dễ đánh đâu. Đừng đi chịu chết." Một người đàn ông trung niên ở gần bọn họ không nhịn được gọi một câu.
Sở Thiên Tầm buộc chặt dây giày, đeo song đao lên đi đến trước mặt người đàn ông kia.
"Chào anh, anh từng tiếp xúc con hải yêu kia rồi ạ? Mong anh có thể chỉ bảo cho bọn em đôi chút." Cô tươi cười như hoa, vươn bàn tay trắng nõn đưa một điếu thuốc sang.
Hiện tại thuốc lá chính là đồng tiền mạnh, mặc dù cô không hút nhưng chỉ cần gặp được ở trên đường là vẫn sẽ gom một hai hộp, ví dụ như những lúc thế này là nó sẽ phát huy tác dụng rất tốt.
Quả nhiên, người đàn ông vừa mới nói chuyện còn mang chút châm chọc mà bây giờ thái độ đã thay đổi ngay, ông ta cười nhận điếu thuốc dắt lên vành tai tiếc không nỡ hút luôn, giọng điệu cũng nhiệt tình hơn hẳn.
"Chỉ bảo thì không dám nhận, mấy anh em của tôi đều chôn vùi trong tay con ma vật kia, chỉ có tôi may mắn giữ được nửa cái mạng. Em gái, tôi khuyên các cô đừng đi mạo hiểm, dù sao thì sống cũng quan trọng hơn tất thảy."
Ông ta nhường chỗ mời Sở Thiên Tầm ngồi xuống, bắt đầu kể lại lần gặp hải yêu của mình.
Đó là một con ma vật đầu người thân cá, chỉ xuất hiện trong biển, bởi vậy người quanh đây mới gọi nó là hải yêu.
Ở trong trí nhớ của Sở Thiên Tầm, giai đoạn đầu tận thế rất ít có ma vật hoạt động ở biển, hầu hết ma vật trong biển đều bị con người biết đến khi đã tận thế mấy năm.
Nếu không như vậy thì đảo Lộ đã không an ổn ngoài biển suốt thời gian dài.
Cho nên Sở Thiên Tầm đoán con hải yêu này không phải ma vật bình thường mà là một con "Sa Đọa giả".
Cũng chính là loài ma vật đặc biệt, do thánh đồ con người thăng cấp thất bại mà thành.
Sa Đọa giả rất khó đối phó.
Ma vật từ người biến thành khác với ma vật bình thường, nó không chỉ có năng lực tấn công độc đáo mà cái phiền toái nhất chính là nó vẫn có ký ức cùng chỉ số thông minh khi làm người, nhưng lại không có tình cảm và sự mềm yếu của con người.
Một ưu thế lớn khi con người đối phó ma vật chính là có thể dùng trí tuệ của con người để đối kháng với ma vật vô tri.
Hầu hết ma vật tuy có da cứng thịt dày, sức tấn công mạnh nhưng thường thường cuối cùng đều sẽ thua dưới bẫy rập tinh vi và sự phối hợp ăn ý của các đoàn đội.
Cho đến khi Sa Đọa giả xuất hiện với số lượng lớn, chúng quen thuộc hình thức hoạt động của con người, tính cách vừa lạnh nhạt vừa lý trí, chiến dịch đối đầu với ma vật của con người mới thật sự rơi vào nguy cơ.
Sở Thiên Tầm vừa khiêm tốn vừa tỉ mỉ hỏi thăm những tin tức có liên quan đến con Sa Đọa giả bị gọi là hải yêu kia.
Các thành viên trong tiểu đội xuất phát đi đến bờ biển đảo Đông Qua.
"Tìm được rồi."
Đồ Diệc Bạch đứng trên một vách túi ngoài bờ biển, mặt hướng ra biển khơi gió lộng.
"Nó ở hướng ba giờ, cách chỗ này khoảng… Á!"
Cậu bé ôm đầu loạng choạng quỳ xuống.
"Sao vậy Diệc Bạch?" Bà Phùng kịp thời đỡ cậu bé.
"Nó… Phát hiện cháu, đang chạy về phía chúng ta với tốc độ rất nhanh." Đồ Diệc Bạch nhăn mặt, nhìn có vẻ rất đau đớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!