Doanh địa này là từ người sống sót tập trung mà thành, không có bất cứ tổ chức hay người quản lý nào cả cho nên nhìn nó có vẻ rất hỗn loạn và không có trật tự.
Sở Thiên Tầm hôn mê suốt một đêm, được đồng đội đưa đến doanh địa, lúc tỉnh lại đã là rạng sáng.
Người trong doanh địa lục tục tỉnh lại, mọi người qua lại giữa những túp lều được dựng lên từ vải và thùng giấy.
Có vài người ngồi xổm rửa mặt trong góc, có vài người đã từ bỏ thói quen vệ sinh cá nhân trước tận thế, đầu bù tóc rối ánh mắt đờ đẫn ngồi trong túp lều nhỏ chất đầy đồ đạc bị người khác vứt đi của mình.
Bệ bếp bằng đất đủ hình dáng dần bốc lên khói bếp, hầu hết những cái nồi ở đó chỉ có canh suông nước trắng ít ỏi.
Dù vậy vẫn có không ít người tới chút canh suông này cũng không uống được, chỉ có thể đáng thương vừa nhìn người khác uống vừa nuốt nước miếng.
Ma chủng buông uống hai tháng, đạo đức và lễ nghi đã không còn sót lại chút gì.
Con người đã cởi bỏ hoàn toàn cái khăn che mặt dịu dàng, lộ ra bộ mặt hung ác như dã thú.
Ở chỗ này có thể thường xuyên nhìn thấy xung đột. Vì cướp đoạt đồ ăn, vì tranh đoạt vật tư, có đôi khi thậm chí chỉ vì một chỗ ngủ khô ráo đều có thể dẫn tới một trận xung đột máu me.
Đây đã là một thế giới kẻ yếu khó có thể sinh tồn. Tất cả đều nói chuyện dựa trên năng lực.
Lừa gạt, cướp bóc, giết người. Mọi người dùng hết thủ đoạn nguyên thủy nhất, chỉ vì nhu cầu sinh tồn đơn giản nhất.
Người phụ nữ vừa mới bò ra khỏi lều, tùy tiện xử lý chút vẻ ngoài là bắt đầu tạo dáng õng ẹo, tính toán dùng cơ thể của mình đổi lấy một bữa sáng.
Một người đàn ông người đầy bùn đi đến bên cạnh người phụ nữ mặc váy hai dây, anh ta giơ một miếng bánh quy lên, người phụ nữ kia liếc bánh quy, hừ một tiếng rồi lắc đầu.
Người đàn ông sờ túi, lại móc ra hai miếng nữa giơ lên, ý bảo đây là giá cả cuối cùng.
Người phụ nữ nhìn ba miếng bánh quy mấy lần, cuối cùng một tay nhận bánh quy, một tay khác ôm eo người đàn ông, họ cùng nhau đi đến góc tối.
Giao dịch như vậy xảy ra ở các góc trong doanh địa, bán đứng chính cơ thể của mình để lấy thức ăn, không chỉ giới hạn trong phụ nữ xinh đẹp mà thậm chí có cả những người đàn ông tuấn tú.
Sở Thiên Tầm ngồi dựa vào đệm, nhìn nhân gian trăm thái trước mặt, cô cảm thấy mình đã đụng phải hương vị sinh hoạt quen thuộc.
Diệp Bùi Thiên ngồi ở bên cạnh cô, coi cô như người bệnh nguy kịch cần phải bảo vệ cẩn thận.
Nhìn vành mắt thâm đen và sắc mặt tái nhợt của anh, Sở Thiên Tầm không rõ vì sao một thánh đồ vừa mới thăng cấp lại khiến mình biến thành thế này.
Cô rút một cái chăn dưới người cuộn thành gối đặt lên mặt cỏ bên cạnh, vỗ hai cái.
"Tôi không sao, có phải anh đã thức suốt đêm không? Nghỉ ngơi một lúc nhé?"
Diệp Bùi Thiên chớp mắt, gương mặt đỏ lên.
Anh hơi hoảng loạn nhìn xung quanh, đỏ mặt rụt rè nằm xuống bên cạnh Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm đột nhiên cảm thấy mình và Diệp Bùi Thiên là hai người có sự khác nhau suốt mười năm.
Cô phát hiện mình thường xuyên không thể hiểu nổi một số phản ứng và tâm lý của Diệp Bùi Thiên.
Đã trải qua năm tháng tàn khốc như vậy, đừng nói người cùng độ tuổi, chính cô khi đó mong ước cái gì, suy nghĩ cái gì cô đều đã quên hết.
Lúc trước Cao Yến và Cam Hiểu Đan thường xuyên nói đến đề tài nữ sinh mà cô luôn cảm thấy mình không tiếp chuyện được.
"Cô… Những vết thương đó đỡ hơn chút nào không?" Diệp Bùi Thiên nằm bên cạnh Sở Thiên Tầm, anh lảng tránh tầm mắt của cô, lúc nói chuyện có hơi căng thẳng.
"Chỉ là chút vết thương nhỏ thôi, đã không đáng ngại nữa, huống chi không phải đã uống… Thuốc đặc hiệu của anh sao? Tôi cảm thấy mình khỏi nhanh lắm, cảm ơn."
Sở Thiên Tầm liếm môi, buồn bực nhớ tới trước khi hôn mê đã thấy Diệp Bùi Thiên cắt rách tay rót cho mình một ngụm máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!