Cao Yến luống cuống tay chân giúp Sở Thiên Tầm xử lý miệng vết thương, cô ấy nhìn những gai nhọn đâm xuyên qua tay chân của Sở Thiên Tầm, cảm thấy bó tay không có cách nào cả.
"Để em tự làm." Sở Thiên Tầm duỗi tay nắm gai nhọn chậm rãi rút ra khỏi người mình, ném lộp bộp xuống đất.
Người khác nhìn thấy vậy đều hít một hơi khí lạnh, tránh đi không nỡ nhìn thẳng.
Sở Thiên Tầm lại chỉ hơi nhíu máy, cô rút từng cái gai ra đâm sâu vào người kia ra ném thành đống với nhau.
"Thiên Tầm, em đừng lộn xộn, để chị cầm máu cho em." Đôi mắt Cao Yến đỏ ửng.
Cô ấy đột nhiên cảm thấy ngày thường mình khuyên Thiên Tầm đừng cố rèn luyện quả là buồn cười cỡ nào.
Đúng là có Thiên Tầm che chở chiến đấu ở phía trước bọn họ nên mới làm cô ấy có loại ảo giác ngày tháng vẫn nhẹ nhàng buồn cười này.
Vậy mà cô ấy còn thường xuyên dõng dạc khuyên Sở Thiên Tầm đừng nỗ lực giống như mình.
Giang Tiểu Kiệt ngồi xổm bên cạnh Sở Thiên Tầm, mắt nhìn chằm chằm những cái gai nhọn dính máu vứt trên đất, cúi đầu không nói lời nào.
Sở Thiên Tầm mượn sức Cao Yến đứng lên, duỗi tay xoa đầu Giang Tiểu Kiệt một phen: "Không sao hết, một chút thương nhỏ thôi. Lần sau em cẩn thận chút, đừng sơ ý như vậy là được."
Giang Tiểu Kiệt: "Là em quá yếu, nếu em mạnh như anh Bùi Thiên thì đã không làm chị bị thương nặng thế này."
Tầm mắt của Sở Thiên Tầm lướt qua bả vai Cao Yến, Diệp Bùi Thiên vẫn còn ngồi yên không nhúc nhích trên đất, từ đầu tới giờ tư thế của anh chưa hề thay đổi, bóng dáng gầy yếu kia đang hơi run rẩy.
Con ma vật cấp ba xuất hiện bất ngờ trên đường này chính là Liệt Thực giả, con ma vật đã chiếm cứ đảo Đông Qua rồi tàn sát bừa bãi trong thời gian dài ở đó.
Cái khó đối phó nhất của loại ma vật này chính là nó có thể tách ra thành nhiều cá thể.
Nếu không giết hết những phân thân của nó trong thời gian ngắn thì nó có thể tiếp tục phân liệt mãi không ngừng.
Liệt Thực giả cấp cao hơn có thể phân liệt ra nhiều cá thể hơn, như vậy cũng càng khó đánh hơn.
Nhưng dù đây chỉ là con Liệt Thực giả cấp ba thì cũng đã là con ma vật rất khó giải quyết rồi.
Vậy mà Diệp Bùi Thiên lại có thể một lúc giết được hai phân thân của Liệt Thực giả khi cấp bậc mới chỉ là cấp hai, đúng là làm người khác phải kinh ngạc.
Ma vật đã chết, sao anh còn ngồi xổm ở đó, tình huống có vẻ không quá thích hợp.
Sở Thiên Tầm ngăn mấy người Cao Yến lại rồi tự mình đi đến gần Diệp Bùi Thiên.
"Bùi Thiên?" Cô vòng đến trước mặt Diệp Bùi Thiên: "Anh làm sao vậy?"
"Đừng… Đừng tới đây." Tiếng nói kia khàn tới đáng sợ.
Đồng tử của Sở Thiên Tầm hơi co lại.
Diệp Bùi Thiên quỳ trên đất, đôi tay cắm xuống đất, mạch máu trên cổ nổi rõ, hai bên mặt xuất hiện từng miếng vảy đen khủng bố.
Anh đang thăng cấp, hơn nữa bắt đầu rơi vào trạng thái ma hóa.
"Diệp Bùi Thiên!" Sở Thiên Tầm nắm vai Diệp Bùi Thiên: "Anh tỉnh táo lại đi!"
Đôi tay cô phát sáng trong đêm đen, ánh sáng tiến vào cơ thể của Diệp Bùi Thiên.
Nhưng Sở Thiên Tầm biết tình huống không ổn, cấp bậc của Diệp Bùi Thiên quá gần mình, dị năng của mình khó có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh lúc này.
Ma hóa là một loại quá trình dục vọng ở chỗ sâu nhất trong lòng đột nhiên bùng nổ lên.
Cho dù trong đầu biết rõ mình sắp hủy diệt cũng không cách nào làm mình thoát khỏi vực sâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!