Trong không khí nổi lên một tầng sương xám nhàn nhạt.
Sương mù dần dần dày hơn che khuất tầm mắt, khuôn mặt của kẻ địch dần trở nên mơ hồ trong sương khói lượn lờ.
Sở Thiên Tầm nhíu mày, đây có lẽ là dị năng của bà Phùng.
Nhưng mà bây giờ bọn họ ở trong tường đất, kẻ địch rải rác ở xung quanh, sương mù che đậy tầm mắt chỉ khiến kẻ địch được lợi.
"Bà Phùng?" Sở Thiên Tầm nghiêng đầu muốn nói bà Phùng dừng thả sương mù.
Cô đột nhiên nhìn thấy xung quanh Giang Tiểu Kiệt xuất hiện vô số viên đạn.
Giang Tiểu Kiệt lắc mình lảng tránh nhưng những viên đạn đó vẫn theo sát không bỏ, ngang dọc đan xen xỏ xuyên qua cơ thể của cậu ấy.
Giang Tiểu Kiệt kêu thảm thiết, người chảy máu đầm đìa rơi xuống khỏi đầu tường.
Sở Thiên Tầm hoảng hốt vội lao nhanh đến chỗ cậu ấy.
Đúng lúc này, một dòng khí nguy hiểm ập tới, Sở Thiên Tầm phản ứng rất nhanh, cô lắc mình tránh đi, một chùm tia sáng trong suốt xẹt qua đầu, cắt đứt vài sợi tóc của cô rồi tiếp tục bay về phía Diệp Bùi Thiên ở trên tường.
"Mau tránh ra!" Sở Thiên Tầm hô to.
Tiếng la chưa dứt thì Diệp Bùi Thiên đã bị tia sáng vô hình đó cắt đôi, hai phần cơ thể rơi xuống từ trên tường.
Máu tuôn xuống như mưa che lấp khoảng không trên đầu Sở Thiên Tầm.
Cơ thể của Diệp Bùi Thiên chia làm hai lăn xuống ngay trước mắt Sở Thiên Tầm.
Anh mở to đôi mắt trống rỗng nhìn không trung, dấu hiệu của sinh mệnh đã biến mất hoàn toàn.
Cảm giác quặn đau truyền đến, Sở Thiên Tầm đẩy cơ thể không còn nhúc nhích kia: "Bùi Thiên? Diệp Bùi Thiên! Anh tỉnh dậy, không phải anh không chết sao?"
Không đúng, cô đột nhiên tỉnh lại, điều này không thích hợp!
Cảm giác nguy hiểm truyền đến từ tận đáy lòng phá tan cảm xúc rối loạn trong đầu.
Sở Thiên Tầm bỗng mở mắt ra, thế giới trước mắt sáng rực rõ ràng.
Hoàn toàn không có sương mù dày đặc hay là mưa máu nào cả.
Ở đối diện, sắc mặt Giang Viễn Sơn trầm xuống, Nhạc Hòa An bên cạnh ông ta nhìn sang với ánh mắt oán độc.
Có lẽ thời gian chỉ trôi qua có vài giây, trong khoảnh khắc ngắn ngủn ấy, Sở Thiên Tầm rơi vào ảo cảnh quỷ dị.
Có thánh đồ hệ tinh thần trong đám kẻ địch!
Năng lực của kẻ đó có thể khiến người vô thức rơi vào ảo cảnh mà gã khống chế.
Sở Thiên Tầm đảo mắt quanh đám người, nhìn thấy một người đàn ông thân hình khô gầy, sắc mặt tái nhợt trốn ở phía sau, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt.
Nhìn thấy Sở Thiên Tầm tỉnh táo nhìn mình chứ không hề bị khống chế, vẻ chấn động hiện rõ trên mặt gã, gã hoảng loạn rụt người về phía sau.
Chính là người đàn ông này, cần phải xử lý gã trước. Trong lòng Sở Thiên Tầm nổi lên sát ý.
Gần như giống hệt tình huống trong ảo cảnh, không khí xuất hiện một ít dòng khí lưu động khó có thể phát hiện.
Hai tay Sở Thiên Tầm rung lên, lưỡi đao màu hổ phách ong một tiếng, ngăn chặn ánh sáng vô hình đánh đến trước mặt.
Lưỡi đao vang lên tiếng cọ xát chói tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!