Chương 43: (Vô Đề)

Giang Hồng Tài dẫm đầu Đường Quyện vào vũng bùn.

Gã nghĩ tới kẻ được mọi người gọi là anh Quyện suốt ngày diễu võ dương oai này lại có ngày bị mình đạp dưới chân, trong lòng liền dâng lên cảm giác hưng phấn khó nén.

"Anh Quyện, ha ha, anh Quyện?" Gã nhướng mày cười biến thái, khom lưng nhìn người dưới chân: "Thường ngày mày khinh tao lắm đúng không? Lúc nào cũng quát mắt châm chọc mỉa mai tao, mày cảm thấy tao không thèm để ý chút nào hả?"

"Mày cho rằng tao không biết à? Có phải trong lòng mày luôn nghĩ tao rất vô dụng, không giống một thằng đàn ông, chỉ biết dựa vào Tuyết Nhi để lấy ma chủng không? Vậy thì sao, bây giờ mày sắp chết còn tao thì sống, như vậy đủ để chứng tỏ tao mạnh hơn mày rồi. Mày nhìn mày xem, mày sẽ chết dưới tay tao, kẻ luôn bị mày khinh thường, ha ha!"

Giang Hồng Tài lại đạp thêm một cái vào đầu Đường Quyện.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có lẽ không ai tin nổi một người thầy giáo ngày thường luôn hiền lành lịch sự lại có nụ cười biến thái như thế.

Đường Quyện bị đạp trên đất đột nhiên duỗi tay túm được chân của Giang Hồng Tài, một ngọn lửa bắn ra từ lòng bàn tay của anh ta rồi đốt cháy ống quần của Giang Hồng Tài.

Giang Hồng Tài khiếp sợ, vội vàng rụt chân lùi ra xa.

Xưa nay gã luôn sợ hãi Đường Quyện, bị đánh bất ngờ thế này làm gã giật mình sợ hãi, té ngã xuống đất vừa lăn vừa bò trốn đi, nhìn thấy Đường Quyện vẫn không bò dậy nổi gã mới bắt đầu dập tắt ngọn lửa ở quần.

Hai đồng đội sau lưng gã đuổi tới luống cuống tay chân giúp gã dập tắt lửa trên người.

Đương Quyện gắng gượng ngẩng đầu khỏi vũng bùn.

Ba người đồng thời lùi lại phía sau mấy bước, cảnh giác quan sát động tác của anh ta để có thể chạy trốn kịp thời.

Đường Quyện phun ra một ngụm máu, chậm rãi ngồi dậy cười nhạo nhìn bọn họ.

"Làm tốt lắm, đến đây, không phải muốn giết tao à?"

Ba gã đàn ông anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không ai dám tiến lên một bước.

"Đi, cậu đi kết liễu nó." Giang Hồng Tài đẩy người bên cạnh: "Không phải sợ, không nhìn thấy nó đã là nỏ mạnh hết đà, ngồi cũng ngồi không nổi à? Đi lên cho nó một đao là nó hoàn toàn xong đời."

"Tôi, tôi cũng không dám. Muốn lên thì anh tự lên đi." Người kia đùn đẩy co rúm người không muốn tiến lên.

Hình tượng mạnh mẽ của Đường Quyện đã ăn sâu bén rễ vào đầu họ, ai cũng không biết người đàn ông này có phản công trước khi chết hay không.

"Thầy Tiểu Giang, tôi thấy anh ta không động đậy nổi nữa đâu, hay là chúng ta dùng súng đi, dùng súng bắn chết anh ta." Một người khác kiến nghị.

"Đúng vậy, dùng súng."

Giang Hồng Tài lập tức móc súng lục ra nhắm ngay Đường Quyện.

Đường Quyện cười khẩy nhắm mắt lại.

Bỗng có giọng nữ truyền ra từ trong rừng cây: "Mấy người làm vậy quá đê tiện rồi đấy, đến tôi cũng nhìn không được."

"Ai?" Giang Hồng Tài chỉ súng lục vào nơi tiếng nói phát ra.

Ba người đi ra khỏi rừng cây, chính là Sở Thiên Tầm, Diệp Bùi Thiên và Giang Tiểu Kiệt.

"Việc này không liên quan gì đến mấy người, đừng có xen vào việc của người khác." Giang Hồng Tài nuốt nước miếng, cố giữ bình tĩnh.

"Ông cứ quản đấy chúng mày tính làm gì?" Giang Tiểu Kiệt dậm chân, một tia băng lập xuất hiện dưới chân cậu ấy rồi kéo dài xông thẳng tới trước mặt Giang Hồng Tài, dùi băng đan xen chĩa về phía ba người đàn ông kia.

"Tao ghét giáo viên từ nhỏ, đặc biệt là loại mặt ngoài lịch sự nhưng bên trong thì ghê tởm biến thái như mày." Giang Tiểu Kiệt xuy một tiếng, nghiêng đầu nói: "Làm sao, muốn chỉ chỏ tao à? Thầy Tiểu Giang?"

Sắc mặt Giang Hồng Tài lúc đỏ lúc trắng.

Đồng đội bên cạnh khuyên nhủ gã: "Thầy Tiểu Giang, chúng ta không phải đối thủ của mấy người này. Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên bên cạnh cô ta đều rất mạnh. Giang Tiểu Kiệt cũng không dễ chọc. Không bằng chúng ta rút lui trước đi tìm thầy Giang báo cáo tình huống rồi tính bước tiếp theo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!