Cao Yến ở trong phòng thu dọn đồ đạc.
Sở Thiên Tầm nhàn rỗi không có việc gì làm bèn chống một tay xuống đất bắt đầu hít đất, cô gác tay phải ra sau lưng, chỉ dùng ngón trỏ của tay trái để chống đỡ cơ thể.
"Thiên Tầm, em làm gì mà phải nỗ lực tới mức này, như vậy có vất vả quá không?" Cao Yến đang gấp quần áo, thu dọn đồ đạc để ngày mai rời đi.
"Không vất vả đâu chị, cái này sao coi là vất vả được, khá hơn trước kia rất nhiều rồi." Sở Thiên Tầm hít xong một trăm cái bèn đổi sang tay khác để tiếp tục.
"Nói bừa, trước kia em không phải là học sinh à? Đi học trong trường rồi kết bạn yêu đương thì có gì vất vả?" Cao Yến rối rắm không biết nên mang nên bỏ cái gì.
Cô ấy ở căn cứ Nam Khê không được mấy ngày mà đã có thêm rất nhiều đồ đạc, cái này tiếc không nỡ ném, cái kia cũng tiếc không nỡ ném, đang rơi vào trạng thái không biết nên lấy hay nên bỏ.
"Em không có gì muốn sửa soạn à Thiên Tầm?"
"Em không, em có thể đi bất cứ lúc nào."
Sở Thiên Tầm chỉ có một cái ba lô tùy thân, trong ba lô luôn luôn có một ít thuốc men khẩn cấp, một ít đồ ăn thức uống nhiệt lượng cao và mấy món đồ cần dùng cho sinh hoạt ngoài trời ví dụ như bật lửa, đèn pin.
Khi nào đi chỉ cần xách ba lô và cầm vũ khí là được.
"Có đôi khi ấy, chị thật sự cảm thấy em không hề giống con gái tuổi này." Cao Yến nhìn hai bộ quần áo mình mới tìm mua được, cắn môi chuẩn bị ném nó đi.
"Em có phát hiện Tiểu Diệp luôn nghĩ cách làm em vui không?"
"Không có mà nhỉ?" Sở Thiên Tầm không dừng động tác, mồ hôi trên mặt rơi xuống đất: "Cũng không cần thiết, em đã đồng ý sau này sẽ đưa ảnh đi cùng rồi."
Cao Yến tức giận trợn mắt liếc cô, đúng là con bé kỳ lạ.
Tựa như tận thế vừa đến là cô tự giác cắt sạch quá khứ tươi sáng và tuổi trẻ như hoa, chỉ để lại một lòng chăm chăm muốn mạnh lên của kẻ cuồng chiến đấu.
Không biết chỗ nào truyền đến tiếng bass và ghi
-ta, một giọng nam trầm thấp sâu lắng vang lên giữa đêm tối.
Âm vực của người này rất rộng, giọng hát độc đáo, tiếng ca vừa tối tăm vừa bừa bãi, đồng thời mang theo chút bi ai.
Sở Thiên Tầm đứng lên nhận khăn lông Cao Yến đưa sang để lau mặt, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đen nhánh.
"Là Đường Quyện," Cao Yến giải thích: "Trước tận thế anh ta thuộc một nhóm nhạc, còn là ca sĩ hát chính. Nhóm nhạc mười mấy người bọn họ đều chạy trốn đến đây, bây giờ đã chết gần hết rồi. Chỉ dư lại Nhạc Hòa An và Thi Đức Minh, người đi cùng xe với các em ngày đó."
"Thì ra là anh ta."
"Đường Quyện tính tình không tốt, bừa bãi cực kỳ nên đắc tội không ít người. Nếu không phải dị năng của anh ta mạnh, áp được mọi người thì chỗ này loạn lâu rồi."
"Chỗ nào cũng thế này cả," Sở Thiên Tầm cười khinh: "Chỉ cần hơi ổn định một chút là mấy chuyện tranh quyền đoạt lợi xuất hiện ngay."
Trong bóng đêm, tiếng nhạc rock and roll quỷ dị mà mê ly, dưới cơn sóng ngầm mãnh liệt như mang theo nỗi nhớ nhung người đã khuất, lại tựa như bi thương áp lực không chỗ nào thả ra.
Đây là một người có câu chuyện riêng.
Nhưng ở thời đại này ai mà không có mấy câu chuyện riêng đâu.
Ngày thứ hai, nhóm Sở Thiên Tầm lấy danh nghĩa ra ngoài đi săn ma để rời khỏi căn cứ.
Không có bất luận kẻ nào chú ý đến chuyện này.
Từ căn cứ Nam Khê đi theo hướng đông một đoạn là không thể đi xe được nữa vì con đường ở đây đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Cách căn cứ Nam Khê khoảng hơn một trăm cây số có một bán đảo tên là Đông Qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!