Chương 4: (Vô Đề)

Khi Sở Thiên Tầm đi ra khỏi trung tâm vay vốn, tài khoản của cô đã có thêm ba trăm nghìn nhân dân tệ.

Tuy cô vẫn là sinh viên nhưng vì có tài sản cố định trên danh nghĩa cho nên hôm nay số tiền trong tài khoản sẽ tăng rất nhanh.

Sở Thiên Tầm tính toán đơn giản tài chính mà mình có thể dùng được.

Một trăm nghìn bất ngờ mượn được chỗ Phó Nhị Ngốc, một triệu tiền cọc bên bất động sản, vay tư nhân được ba trăm nghìn, tiền tiết kiệm bố mẹ để lại đổi thành không kỳ hạn, có thể được gần năm trăm nghìn, cộng lại là một triệu chín.

Số tiền này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.

Cô muốn dành thời gian của bốn ngày còn lại để mua hết những đồ cần mua, nhanh chóng tiêu hết số tiền còn dư lại.

Lúc chạng vạng, Sở Thiên Tầm về đến ký túc xá.

Đẩy cửa phòng ra, nghênh đón cô là số lượng lớn đồ chuyển phát nhanh cùng tiếng thét chói tai của bạn cùng phòng.

"A Tầm, mày đang mua sắm điên cuồng à? Mới tuần trước còn nói nếu lại mua đồ thì sẽ băm tay của mình mà?"

"Đã vậy tất cả đều chọn chuyển phát nhanh, xa xỉ! Phá của!"

"Thiên Tầm đừng để ý bọn họ, mày mua gì đó? Mở ra xem nhé?"

Sở Thiên Tầm cầm dao con mở hộp đồ, lấy ra bốn bộ đồ thể thao giống nhau như đúc.

"Mỗi người một bộ, chọn size của mình nhé." Sở Thiên Tầm nói.

Phòng ký túc đang ríu rút chợt yên tĩnh lại.

"Mua, mua cho bọn tao á?" Trưởng phòng Hàn Huyên kinh ngạc hỏi.

"Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại mua quần áo cho bọn tao?" Hà Minh Diễm cũng rất kinh ngạc.

"Trong nhà có họ hàng làm ở xưởng may này, đây là hàng mẫu thiết kế, rất rẻ, nên tao lấy cho bọn mày mỗi người một bộ." Sở Thiên Tầm thuận miệng giải thích.

"Brand này khá quen mắt." Một bạn cùng phòng khác là Cam Hiểu Đan, cô ấy thích tập thể thao cho nên biết nhiều về phương diện này: "Không đúng, hình như brand này nổi tiếng quốc tế, chuyên làm đồ thể thao."

Cam Hiểu Đan lấy điện thoại ra tìm kiếm trên mạng, sau đó hét lên: "Má ơi, đây là đồ thể thao của XX, một bộ ít nhất phải hơn hai ngàn! Sở Thiên Tầm, có phải mày điên rồi không!"

"Đừng ồn ào, cái này không phải hàng real, chỉ là hàng nhái thôi." Sở Thiên Tâm ngắt lời cô ấy.

"Làm tao sợ muốn chết," Cam Hiểu Đan vỗ ngực, sau đó hứng thú bừng bừng đi mở bao bì, sờ bên này sờ bên kia: "Đường may rất đẹp, nhìn giống y như thật."

"Quần áo gì mà đến hai nghìn cơ?" Hàn Huyên thử ướm quần áo lên người.

"Trưởng phòng, Minh Diễm, bọn mày không biết đó thôi. Đây là brand làm đồ thể thao nổi tiếng nhất. Loại áo này rất bền, còn có khả năng chống lạnh cực kỳ hiệu quả, thích hợp mặc ở thời tiết cực đoan. Ngày nào đó bọn mày mặc đi du lịch sẽ biết."

Sở Thiên Tầm lại lấy ra năm cái ba lô, đưa cho mỗi người một cái.

"Oa, có cả ba lô nữa." Cam Hiểu Đan hoan hô, lại giải thích: "Đây là ba lô chuyên dụng, bền chắc không thấm nước, hơn nữa đeo lâu cũng không mệt."

"Sao lại có năm cái? Cái kia là của Lục Triết Hãn à?" Hàn Huyên hỏi.

"Đương nhiên là của Lục Triết Hãn rồi, còn cần hỏi à?" Cam Hiểu Đan nhận được đồ tốt, cả người dính lấy Sở Thiên Tâm, nịnh nọt nói: "Tầm Tầm, sao mày lại tốt như vậy. Yêu mày muốn chết."

"Cảm ơn Thiên Tầm, để mày tiêu nhiều tiền như vậy thật là ngại." Hà Minh Diễm người cũng như tên, diện mạo xinh đẹp, nói chuyện dịu dàng.

"Cảm ơn A Tầm." Trưởng phòng Hàn Huyên có quan hệ khá tốt với cô, cô ấy chỉ vỗ vai cô một cái, không khách khí nhiều.

Sở Thiên Tâm im lặng, ba khuôn mặt tươi cười này đã từng ngã xuống trước mắt cô với tử trạng thê thảm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!