Chương 39: (Vô Đề)

Sang ngày thứ hai, vết thương nghiêm trọng ở chân của Sở Thiên Tầm đã gần như khỏi hẳn. Diệp Bùi Thiên thậm chí còn hành động tự nhiên được sớm hơn cả cô.

Phải biết rằng cơ thể tái sinh khó khăn hơn vết thương lành lại rất nhiều, mặc dù là mười năm sau tận thế thì hầu hết những người trị liệu đều chưa thể làm người ta mọc lại tay chân được.

Ở trong trí nhớ của Sở Thiên Tầm, cô mới chỉ từng gặp một người duy nhất có thể dùng năng lực trị liệu để chữa khỏi tay chân bị cụt, đó chính là thánh y tiếng tăm lừng lẫy Hàn Hữu Minh ở Lộ Đảo.

Có thể thấy được năng lực hồi phục của Diệp Bùi Thiên đã mạnh tới mức nào rồi.

Chân vừa khỏi là Sở Thiên Tầm lập tức đi lên núi và xuống nước tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn ngay.

Có đôi khi mọi người sẽ cảm thấy kỳ lạ, nữ sinh thành phố ở tuổi này của cô thường chỉ biết học hành, không biết gì về nguyên liệu nấu ăn cả.

Nhưng cô thì lại rất quen thuộc với việc sống ở ngoài hoang dã, không chỉ nhận biết được mỗi loại đồ ăn mà còn biết thiết kế bẫy rập để bắt con mồi.

Chạng vạng hôm nay bọn họ tìm được một nguồn nước, mọi người vừa mới dựng được bệ bếp, nhóm được đống lửa thì Sở Thiên Tầm cũng đã mang về hai con cá bắt được bắt bằng gậy trúc. Cô kéo cao ống quần, để chân trần, một tay cầm cá, một tay khác ôm chiếc tàu lá to đựng đầy quả mơ.

Diệp Bùi Thiên nhận hai con cá trong tay cô.

"Để tôi làm cho." Diệp Bùi Thiên nói.

Anh đi đến bên dòng suối, cuốn tay áo nhanh nhẹn mổ bụng cá, rửa sạch sẽ rồi lọc xương ra, thịt cá được anh cắt thành từng miếng mỏng như cánh ve, còn thuận tay nhận một nắm rau dền chỗ bà Phùng để rửa sạch luôn.

"Oa, anh nấu ăn giỏi lắm à?" Sở Thiên Tầm ngồi xổm ở bên cạnh quan sát.

"Tôi chỉ biết một chút thôi, công việc của bố mẹ tôi khá bận nên hầu hết mọi bữa cơm đều do tôi nấu." Diệp Bùi Thiên xử lý nguyên liệu nấu ăn nhanh thoăn thoắt.

Sở Thiên Tầm nhàn rỗi nên ngồi xổm xuống cùng đất cùng chia sẻ những trái mơ chua ngọt ngon miệng với Đồ Diệc Bạch.

Đối với Sở Thiên Tầm, việc tìm kiếm các loại nguyên liệu nấu ăn chính là sở trường của cô, nhưng kỹ năng nấu cơm thì dù trước hay sau tận thế cô cũng không thể khai phá được.

Trước tận thế cơ bản là chưa từng đi vào phòng bếp.

Sau khi tận thế đến, một khi có đồ ăn là nếu ăn sống được sẽ cố ăn sống luôn, không thể ăn sống thì cũng chỉ dùng tốc độ nhanh nhất để nấu chín rồi nhét vào bụng, chậm một bước có thể đồ ăn quý hiếm này sẽ bị người khác cướp đi ngay, cho nên không ai có tâm tư đi nấu nướng cẩn thận cả.

Sở Thiên Tầm thấy Diệp Bùi Thiên như đang làm ảo thuật, anh tạo một cái nồi đất, dùng xương và đầu cá nấu một nồi canh, thả rau dền xanh non vào, khi nào ăn mới bỏ những miếng cá mỏng kia vào nồi cho chín tái.

Diệp Bùi Thiên làm năm cái bát đất, anh múc cho bà Phùng một bát trước rồi tự mình bưng một bát mang đến cho Sở Thiên Tầm.

"Không có gia vị, chắc là ăn không ngon cho lắm." Anh nói.

"Lần đầu tôi biết năng lực của anh còn thực dụng thế này." Sở Thiên Tầm khen anh.

Thích Vĩnh Xuân nhanh tay uống một ngụm trước, anh ta há mồm nhếch mép vì nóng: "Óa, siêu ngon, Tiểu Diệp được đấy, hoàn toàn có thể làm đầu bếp."

Diệp Bùi Thiên không nói gì, anh cẩn thận nhìn lén phản ứng của Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm húp một ngụm, cô thỏa mãn thở dài: "Mỹ vị nhân gian."

Diệp Bùi Thiên lập tức cười tươi, lúc này anh mới cầm bát của mình lên chậm rãi uống, canh cá mới vừa nấu xong nên còn nóng hôi hổi, nhiệt độ làm khuôn mặt và hai tai của anh đều đỏ ửng lên.

Ăn một bữa ngon xong thì cũng là lúc sắc trời dần ám xuống.

Mọi người tìm được một chỗ khá kín đáo, cả nhóm chuẩn bị nghỉ ngơi ngoài trời một đêm.

"Bùi Thiên, anh đi ra đây với tôi một lúc nhé." Sở Thiên Tầm tiến đến nói nhỏ bên tai Diệp Bùi Thiên.

Diệp Bùi Thiên hơi ngạc nhiên, mắt nhìn trái nhìn phải, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên không thể nào che giấu được.

"Đi đi đi đi, tôi gác đêm cho, hai cô cậu yên tâm, đi bao lâu cũng được." Thích Vĩnh Xuân cực kỳ biết ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!