Chương 38: (Vô Đề)

Nhóm năm người Sở Thiên Tầm đi qua núi suốt cả đêm, đi một đường liên tục cho đến tận giữa trưa ngày hôm sau.

Đồ Diệc Bạch dùng dị năng kiểm tra, xác nhận phía sau không còn người đuổi theo mới tìm một chỗ ẩn nấp để nghỉ ngơi.

Vì để hai người bệnh và Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên được nghỉ nên Thích Vĩnh Xuân chủ động gánh vác nhiệm vụ tìm kiếm đồ ăn.

Qua không lâu, anh ta quay về với một áo khoác đựng đầy dâu tằm, trên tay còn ôm vài cụm thực vật bụ bẫm nhìn như phiến lá.

"Cũng không biết cái này có ăn được không?" Anh ta lật qua lật lại, vừa đi vừa hỏi.

"Đó là tai trà, anh hái trên cây dầu trà đúng không, có thể ăn được." Sở Thiên Tầm nhận lấy một phần trái cây trong tay Thích Vĩnh Xuân.

Cô ngồi dựa vào một gốc cây, cắn một miếng tai trà màu trắng.

Tai trà vừa giòn vừa ngon miệng, nó có vị hơi ngọt, quả thật là món ăn mỹ vị đối với những người đã bôn ba mệt nhọc suốt đêm như bọn họ.

Sở thiên Tầm đưa đồ ăn trong tay cho Diệp Bùi Thiên ở bên cạnh.

Diệp Bùi Thiên khẽ lắc đầu: "Cảm ơn, tôi… Vẫn chưa thể ăn được."

Lúc nói những lời này, bàn tay đang đặt trên bụng của anh tơi co lại túm chặt quần áo.

Mặc dù vẫn chưa thể đạt được trình độ gãy chân cũng có thể mọc lại trong thời gian ngắn giống như trong truyền thuyết ở kiếp trước thì bây giờ tốc độ phục hồi của Diệp Bùi Thiên đã rất kinh người.

Mấy ngày trước anh bị ma vật xé rách hai chân, bây giờ đã khỏi hoàn toàn, ngoài lớp da ở đầu gối còn tái nhợt gần như trong suốt thì cơ bản đã không còn nhìn ra có gì lạ thường nữa.

Vết thương nhìn rất khủng bố ở đêm qua đã khép lại rất nhiều, thậm chí có đôi chỗ còn không nhìn ra chút dấu vết gì cả.

Nhưng bây giờ anh cuộn người nằm dưới bóng cây râm mát, hai mắt nhắm lại, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Sở Thiên Tầm nhíu mày, người này thiếu nội tạng, có lẽ bây giờ nó đang dần hình thành lại trong cơ thể, như vậy chắc hẳn là một quá trình rất đau đớn.

"Nếu đau sao còn cố tự đi?" Sở Thiên Tầm hỏi.

Diệp Bùi Thiên mở mắt nhìn cô, khóe miệng cong lên làm Sở Thiên Tầm không hiểu ra sao.

Hình như người này luôn vui vẻ ở những điều không thể hiểu nổi.

"Thiên Tầm," Diệp Bùi Thiên nói: "Tôi muốn ngủ một giấc."

"Ngủ đi, anh nghỉ ngơi cho tốt."

"Cô… Ở lại đây," Ánh mắt của Diệp Bùi Thiên hơi lảng tránh: "Đừng đi đâu được không?"

"Chân của tôi bị chặt đứt vẫn chưa khỏi, tôi chạy đi đâu được?" Sở Thiên Tầm tức giận nói.

Người bên cạnh hình như nhẹ nhàng thở ra, yên tâm nhắm mắt lại.

Mái tóc hơi quăn của anh rủ xuống che khuất khuôn mặt xinh đẹp, chỉ để lộ chiếc mũi cao thẳng và khóe miệng hơi nhếch lên.

Thật đúng là xinh đẹp, Sở Thiên Tầm lặng lẽ đánh giá khuôn mặt ở gần trong gang tấc này, đột nhiên muốn duỗi tay vén tóc mái của anh lên để hàng lông mi dài lộ ra ngoài.

Kiếp trước khi nhìn thấy anh, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này rất có khí thế, vừa tàn bạo vừa biến thái, cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn mặt anh.

Bây giờ ác ma danh chấn toàn thế giới lại đang ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh mình, ngủ ngon lành với nụ cười phúc hậu vô hại.

"Tôi làm thịt hết những kẻ làm tổn thương anh, bây giờ anh đừng biến thành nhân ma nữa." Sở Thiên Tầm thầm nói.

Diệp Bùi Thiên hốt hoảng tỉnh lại, phát hiện Sở Thiên Tầm đã đi đâu mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!