Nghiêm Tu chạy như bay trong rừng, rừng cây có thảm thực vật rậm rạp là thiên địa của anh ta, anh ta tin ở đây không ai có thể là đối thủ của mình.
Huống chi còn có sáu đồng đội phối hợp ăn ý với anh ta đi theo ở phía sau.
Con nhỏ không biết sống chết kia dám bẻ gãy cánh của Oánh Ngọc và cướp Diệp Bùi Thiên đi ngay trước mắt mình!
Mình phải chính tay bắt được nó, làm nó nếm trải cảm giác bị tra tấn hết lần này tới lần khác như Diệp Bùi Thiên.
Nghiêm Tu liếm môi, cảm thấy một loại khát máu hưng phấn khó nhịn.
Anh ta giết người lần đầu là sau khi ma chủng buông xuống.
Đôi tay anh ta dính máu tươi, nhìn màu sắc chói mắt kia, trong lòng anh ta chẳng những không sợ hãi mà thậm chí từ tận sâu trong đáy lòng còn nảy sinh cảm giác phấn khích.
Cũng bởi vì vậy mà mình tìm được người phụ nữ mình âu yếm, linh hồn của Oánh Ngọc và mình phù hợp tới mức hoàn mỹ, bọn họ cùng khát máu, cùng hiểu rõ tâm lý vặn vẹo của nhau.
Đối với người bình thường, tận thế chính là địa ngục, nhưng đối với bọn họ đây chính là một thế giới mà bọn họ sống vui sướng đầm đìa.
Nghiêm Tu nhếch môi, anh ta thích giết người hơn hẳn giết ma vật.
Sở Thiên Tầm kia chẳng qua chỉ là một sinh viên còn chưa tốt nghiệp, mặc dù dị năng của cô ta mạnh, cũng từng giết mấy con ma vật nhưng thủ đoạn giết người còn kém xa mình lắm.
Anh ta biết người giống như Sở Thiên Tầm luôn coi bản thân thuộc về chính nghĩa, mang trong mình rất nhiều tư tưởng lạc hậu, tuyệt đối sẽ không ra tay tàn nhẫn với con người dễ dàng.
Đây là nhược điểm của kiểu người này.
Chỉ cần bắt lấy nhược điểm này rồi thì dị năng có mạnh cỡ nào cũng thua trong tay mình.
Một tiếng xẹt nho nhỏ vang lên, có thứ gì đó lao nhanh trong không khí, bay qua nhóm người rồi nhanh chóng dừng lại.
Cùng lúc đó là một đội viên ở hàng sau cùng đột nhiên đứng đờ người, chốc lát sau cổ anh ta bắn máu, nghiêng sang bên rồi rơi xuống đất.
"Anh Viên!"
Mấy người chạy quay về, những người còn lại nhanh chóng rút vũ khí ra.
Người tên là Viên kia ngã xuống đất, cổ anh ta bị cắt đứt, máu chảy ào ào xuống đất.
"Ai! Ra đây!"
"Ra đây! Tránh ở chỗ tối chỉ là hạng chuột nhắt!"
Không có ai đáp lại tiếng gào táo bạo của bọn họ, rừng cây tối om, thỉnh thoảng có gió thổi qua kéo lá cây xào xạc chứ không hề nhìn thấy bất cứ kẻ địch nào.
Bọn họ xếp thành vòng tròn tựa lưng vào nhau, ai cũng cẩn thận đề phòng.
Nhưng hiển nhiên kẻ địch trong chỗ tối có kiên nhẫn hơn hẳn bọn họ, người kia yên tĩnh ẩn núp trong góc nào đó.
"Là, là cô gái kia à? Anh Tu?" Người đàn ông bên cạnh Nghiêm Tu căng thẳng nói.
Nghiêm Tu cắn chặt răng không nói lời nào, anh ta phát hiện khi thợ săn và con mồi đổi vị trí thì khát máu và giết chóc biến thành một việc không hề làm người vui sướng nữa.
"Chắc bọn nó đang ở gần đây, chúng ta cảnh giác một chút, tụ lại bên nhau tìm ra con ranh kia."
Cả đám cẩn thận tiến lên phía trước, khu rừng u ám thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng côn trùng kêu làm cho bầu không khí càng có vẻ yên tĩnh hơn.
Mấy người đàn ông căng thẳng đổ mồ hôi, sát thủ ẩn mình trong chỗ tối có thể xuất hiện bất cứ lúc nào rồi dùng một đao chặt đứt cổ của bọn họ.
"Không phải sợ, nó chỉ dám đánh lén lúc chúng ta không chú ý thôi, bây giờ chúng ta đang đề phòng thế này thì bọn nó chỉ có thể chạy trốn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!