Ba người vội vàng chen vào ghế sau của ô tô.
Một người là đứa bé trai chừng mười tuổi, hai mắt nó không có tiêu cự, hiển nhiên là một người bị mù.
Một người khác là bà lão gầy khô tóc đã bạc hết.
Sắc mặt hai đều rất tiều tụy, cả người nhếch nhác. Nhưng anh trai hệ thực vật kia thì có vẻ khỏe mạnh rất nhiều. Anh ta khiêng hai người chạy một đường lên xe mà không hề thở dốc.
Sau khi Sở Thiên Tầm khởi động xe ô tô, anh ta liên tục nói lời cảm ơn.
"Cảm ơn cô, tôi tên là Thích Vĩnh Xuân, người Nga thành. Đây là…"
Thích Vĩnh Xuân nhìn hai người bên cạnh, rõ ràng anh ta cũng không biết tên họ hai người này.
Anh ta mở cửa tất cả các phòng giam làm mọi tù nhân đều tranh nhau chạy trốn. Chỉ có một mình bà cụ này là chân cẳng không mau, bị bỏ lại phía sau.
Thích Vĩnh Xuân bèn bí mật mang theo hai người này cùng chạy ra ngoài.
Có lẽ là vì số người bỏ trốn quá nhiều, tình huống quá hỗn loạn nên bọn họ mới thuận lợi chạy một đường đến đây.
"Tôi họ Phùng, tên là Lộ Anh." Bà cụ kia ho khan hai tiếng, chỉ vào đứa trẻ bên cạnh giới thiệu: "Thằng bé này họ Đồ, tên là Diệc Bạch."
Đồ Diệc Bạch đột nhiên nói: "Phía trước có mười người. Trong đó có năm thánh đồ, đều là hệ chiến đấu."
Cậu bé nhìn về phía trước, ánh mắt không hề có tiêu cự nhưng lại có thể nói ra tình huống ở phía xa nơi mà tầm mắt không thể nhìn đến.
Sở Thiên Tầm đánh tay lái thay đổi phương hướng.
"Em có thể nhìn thấy à?" Sở Thiên Tầm hỏi.
"Em không nhìn được, bị mù bẩm sinh, đây là dị năng của em, có thể cảm nhận được người và vật ở nơi rất xa."
Đứa bé này bình tĩnh vô cùng, nếu không nhìn bề ngoài của cậu bé thì sẽ nghĩ cậu bé còn trưởng thành hơn cả Giang Tiểu Kiệt luôn hoạt bát.
Sở Thiên Tầm thả những dị năng giả bị Thánh Thiên Sứ nhốt, nhóm người này bỏ chạy tạo ra hỗn loạn, vô hình trung lại giúp Sở Thiên Tầm chạy trốn dễ hơn.
Lượng lớn giáo đồ của Thánh Thiên Sứ canh giữ ở ngoài cửa lớn, đủ loại dị năng bị đánh ra hết lượt này đến lượt khác, bọn họ nhận được mệnh lệnh chế tạo bẫy rập, muốn kẻ phá vây có đến mà không có về, nhưng không ai biết lúc này Sở Thiên Tầm đã đổi hướng đi sâu vào trong căn cứ.
Cô từng ở căn cứ này hai tháng, khi đó vì để lấp đầy bụng mà ngày nào cô cũng lên núi để tìm kiếm đồ ăn, biết rõ con đường để lên núi.
Hiện tại cô dẫn theo Diệp Bùi Thiên bị thương nặng, không thể xung đột chính diện với Thánh Thiên Sứ, bởi vậy cô tính toán đi phá vòng vây ở núi lớn phía sau căn cứ.
"Có người đuổi theo, số lượng rất nhiều." Lúc này giọng điệu của Đồ Diệc Bạch có phần căng thẳng, thậm chí cậu bé không nhịn được quay đầu nhìn ra sau.
Con đường phía sau cát bụi mù mịt, rất nhiều xe xuất hiện trong tầm mắt, đồng tời lao tới phía này.
"A, đuổi theo, đuổi theo." Thích Vĩnh Xuân quay người, gần như bò cả người lên cửa sau: "Thật quá đáng, sao những người đó lại muốn bắt chúng ta, tôi chỉ biết làm thực vật nở hoa thôi chứ có biết cái gì nữa đâu."
Diệp Bùi Thiên chậm rãi ngồi thẳng dậy, lớp cát mỏng dần xuất hiện ở phía sau ô tô sau đó dần dần dày lên rồi rơi xuống đầy đất.
Diệp Bùi Thiên hộc một búng máu, tay ôm lấy bụng.
"Chàng trai, bọn họ làm gì cậu?" Bà cụ Phùng Lộ Anh hỏi: "Là thuốc ức chế à?"
"Không phải, thuốc ức chế không có tác dụng với tôi." Diệp Bùi Thiên cố gắng ổn định hơi thở: "Tôi… Một chốc nữa là khỏe."
Sở Thiên Tầm nhìn anh: "Anh không cần cố quá, cứ giao chiến đấu cho tôi."
Miệng vết thương của Diệp Bùi Thiên là chính tay cô xử lý, cô nhận thấy rõ giới hạn cái ác của lòng người trên người đàn ông này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!