Chương 35: (Vô Đề)

Sở Thiên Tầm dùng hai đai lưng cố định Diệp Bùi Thiên lên lưng mình, Diệp Bùi Thiên dựa đầu lên vai cô, mái tóc hỗn độn rủ xuống che khuất mặt mày, chỉ để lộ ra đôi môi tái nhợt.

Sở Thiên Tầm lấy một chai dầu ở trên bàn thực nghiệm đổ lên một loạt ống nghiệm và những miếng thịt tươi, châm một mồi lửa đốt trọi hết thảy tội ác ở đây.

Có tiếng bước chân dồn dập vang lên trên hành lang, Sở Thiên Tầm buộc một sợi dây lên lan can cửa sổ rồi cõng Diệp Bùi Thiên nhảy ra khỏi cửa sổ, trượt xuống từ trên bức tường.

Cô trượt xuống từ phòng thí nghiệm của tầng mười ba đến tầng chín sau đó buông dây thả người nhảy vào một cánh cửa sổ đang ở ở tầng chín.

Đám giáo đồ Thánh Thiên Sứ tức giận lao vào phòng thí nghiệm đang cháy bùng bùng.

Một người trong đó chạy được đến cửa sổ, ngó đầu nhìn xuống thì chỉ thấy sợi dây thừng dài đong đưa trên đầu tường, bên dưới đen nhánh không thấy bóng người.

"Người chạy từ cửa sổ phía bắc, mau đi tìm đi!" Người kia hô to vào bộ đàm.

Đèn đuốc khắp nơi được bật lên, vô số chùm sáng của đèn pin đong đưa, từng chiếc ô tô vội vàng chạy vào viện, trong viện nghiên cứu bị tiếng động hỗn loạn bao phủ.

Tầng trên tầng dưới ồn ào hỗn loạn, Sở Thiên Tầm cõng Diệp Bùi Thiên chạy như bay trên con đường tối om của tòa nhà.

Phía cuối tầng chín có một hành lang trên không nối liền với tòa nhà bên cạnh. Hiện tại một nhóm thánh đồ cầm vũ khí và đèn pin đang khẩn trương tìm kiếm kẻ địch trong bụi cỏ bên dưới hành lang đó.

Không có một ai phát hiện ở ngay trên đỉnh đầu của họ, trên hành lang tại tầng chín có một người đang lao qua nhanh như chớp.

Sở Thiên Tầm chạy vào tòa nhà bên cạnh, cô không chạy xuống mà nhanh chóng chạy lên trên sân thượng.

Sân thượng tối om yên tĩnh, gió đêm rét lạnh thổi qua cơ thể hai người.

Người nằm gục trên vai cô thì thào nói chuyện, nếu không phải anh nói ngay sát bên tai Sở Thiên Tầm thì có lẽ cô đã không nghe được.

"Bố, mẹ, Bùi Nguyên, đừng đi… Đừng bỏ con lại."

Diệp Bùi Thiên mê mang lẩm bẩm.

Sở Thiên Tầm dừng bước nhìn thoáng qua khuôn mặt của người đang hôn mê bất tỉnh trên lưng.

"Ừ, không bỏ anh lại." Cô trả lời.

Hầu kết của người kia lăn nhẹ, vô thức nói ra cái tên làm người chấn động: "Thiên… Thiên Tầm."

Gió thổi tung tóc mái của Sở Thiên Tầm, đêm nay trăng mờ gió lớn, là thời tiết thích hợp để giết người bỏ trốn.

Sở Thiên Tầm nhảy khỏi sân thượng, rơi xuống mái nhà của căn nhà ba tầng ở bên cạnh.

Cô nhảy qua ba bốn nhà liên tục mới chạy từ tầng cao nhất xuống dưới, trốn vào một nhà kho tối tăm không người sau đó cẩn thận thả Diệp Bùi Thiên xuống.

Sở Thiên Tầm đến gần cửa sổ, kéo tấm rèm lên một góc nhỏ để quan sát tình huống bên ngoài, tòa nhà thực nghiệp nơi xa đã sáng trưng đèn đuốc, tầng cao nhất có khói đen phun ra cuồn cuộn và ảnh lửa hừng hực.

Viện nghiên cứu như nước rơi vào chảo dầu nóng, ầm ĩ cả một góc trời.

Sở Thiên Tầm thả rèm xuống, cô bật một chiếc đèn pin nho nhỏ rồi khom lưng xem xét tình huống của Diệp Bùi Thiên.

Chiếc khăn trải giường được cô buộc vội trên bụng Diệp Bùi Thiên đã bị máu thấm ướt.

Trên bụng anh có một miệng vết thương rất lớn, nếu không xử lý mà cứ cõng anh lên người thì không chỉ làm anh đau mà thậm chí còn có thể làm các khí quan trong bụng anh rơi ra trong lúc chạy.

Sở Thiên Tầm xé chiếc khăn trên người Diệp Bùi Thiên ra, nhanh nhẹn xử lý những miệng vết thương trên người anh.

Cô dùng bông băng lấy ở bàn mổ quấn quanh những vết thương nghiêm trọng nhất trên bụng, ngực và cổ lại cho anh.

Diệp Bùi Thiên vẫn nằm không nhúc nhích để cho cô làm, chiếc loa trên hành lang phát ra giọng nữ êm tai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!