Căn cứ Nga thành, một người phụ nữ cầm đèn pin sờ so. ạng tìm kiếm trong căn nhà nhóm Phùng Tuấn Lỗi từng ở.
Không lâu trước đây đã có thánh đồ ở trong căn nhà này, mặc dù bây giờ đều đã rời đi, phòng ở cũng bị người lục tìm vô số lần nhưng cô ta vẫn hy vọng mình có thể tìm được được ít đồ ăn bị bỏ sót lại trong góc hoặc là vật tư gì đó.
"Cô đang tìm cái gì? Người ở nhà này đi đâu rồi?" Bỗng có tiếng nói vang lên trong căn phòng tối.
Có một người ngồi ở trên cửa sổ không biết từ khi nào, trời quá tối nên không thể nhìn rõ được diện mạo của người này, chỉ có hai tròng mắt là hơi phản chiếu ra chút ánh sáng.
"Á!" Người phụ nữ kia hoảng sợ, cô ta ném đồ trên tay muốn chạy ra ngoài.
Người kia lập tức chạy đến sau lưng đặt lưỡi đao lạnh lẽo lên cổ cô ta.
"Đừng, đừng giết tôi, tôi chỉ là người ở tầng dưới, không quen biết gì người ở đây cả." Người phụ nữ hoảng sợ giơ tay lên, cẩn thận nói: "Chị muốn hỏi gì, chỉ cần tôi biết thì đều sẽ nói cho chị."
Cô ta biết bây giờ thánh đồ có dị năng đã không còn quá coi trọng tính mạng con người nữa cho nên rất sợ.
"Người đâu?" Giọng nữ lạnh lùng lại vang lên lần nữa.
"Lúc đầu có hai bố con ở đây, con gái còn là thánh đồ, sau đó nghe nói hình như họ gây ra lỗi gì nên đã bỏ chạy, mấy ngày trước người của giáo hội Thánh Thiên Sứ tới đây lục soát một lần, nói là tìm người, họ còn dẫn người của cả tòa nhà đi dò hỏi một lượt."
"Bọn họ chạy rồi? Vậy cô gái ở phòng bên đâu?"
"Cô gái kia, cô ấy thành bạn gái của anh Bành nên dọn đến chỗ anh Bành lâu rồi, hôm qua tôi còn gặp được cô ấy ở trên phố."
Nói xong những lời này, cô ta nhận thấy cảm xúc lạnh lẽo trên cổ đã không còn.
Đợi một lúc sau, cô ta lặng lẽ quay đầu thì phát hiện trong phòng đã trống không.
Chỗ ở của Bành Hạo Vũ nhìn có vẻ rất hỗn độn, vì đề phòng trộm cướp nên những đồ vật thậm chí là tứ chi của ma vật mà gã thu được đều chất đống hết ở trong góc.
Giờ phút này, một người phụ nữ dung mạo diễm lệ đang vung tay tát một cái vào mặt Cam Hiểu Đan.
Cô ta chỉ ngón tay thon dài vào mặt đối phương: "Con hồ ly dâm đãng này, mày hiểu quy củ cho tao, mọi việc có thứ tự trước sau, chỉ bằng mày mà cũng dám tranh anh Hạo Vũ với tao à!"
Cam Hiểu Đan nằm trên đất khóc thút thít.
Bành Hạo Vũ nằm nghiêng trên giường, gã không mặn không nhạt liếc nhìn một cái rồi bâng quơ nói: "A Quyên, thế này được rồi."
Với gã mà nói, phái nữ tranh giành tình cảm vì mình chính là một loại thể hiện sức hút nam tính. Huống chi bây giờ Cam Hiểu Đan cũng không còn giá trị gì nữa, không cần phải dỗ ngọt.
A Quyên vừa thấy Bành Hạo Vũ không quan tâm là lá gan cũng bành trướng, mày liễu dựng ngược, xoay tròn cánh tay đánh xuống.
Đúng lúc ấy, cổ tay của cô ta bị một bàn tay túm lại, không biết từ khi nào, một bóng người mảnh khảnh đã lặng im không tiếng động đứng ở bên cạnh cô ta.
Người kia vặn gãy cổ tay của cô ta rồi ném cô ta sang một bên.
A Quyên hét lên một tiếng sau đó té xỉu trên mặt đất. Bành Hạo Vũ đang định đứng lên thì Sở Thiên Tầm đã ép sát đến nhấc chân đá gã ngã lăn ra sàn nhà.
Sở Thiên Tầm dẫm chân lên lưng gã, đồng thời rút đao khỏi vỏ đặt bên động mạch của của Bành Hạo Vũ.
"Đừng, em Thiên Tầm, không, chị Sở, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ." Bành Hạo Vũ vội vàng xin tha: "Hiểu Đan, mau khuyên can giúp đi."
Cam Hiểu Đan ngơ ngác đứng lên, tóc tai cô ấy tán loạn, mặt mặt tiều tụy, một bên má sưng đỏ.
Chỉ mới mấy ngày mà dáng vẻ cô ấy đã gần như thay đổi hoàn toàn.
Sở Thiên Tầm không nhìn cô ấy, chân lại dùng sức hơn.
"Diệp Bùi Thiên ở đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!