"Đây là phòng của ba anh chị."
Một người đàn ông tên là A Quyền dẫn nhóm Sở Thiên Tầm đến căn phòng ký túc xá có ba phòng nhỏ.
Anh ta đưa chìa khóa, thái độ có phần lấy lòng, nhiệt tình căn dặn những việc cần chú ý khi sống ở căn cứ này.
Thậm chí còn bận trước bận sau lau bàn quét dọn giúp bọn họ.
Người ở căn cứ Nam Khê ít hơn Nga thành rất nhiều, mọi người đều bắt buộc phải tụ tập ở một khu trường học.
Căn cứ áp dụng cách quản lý như ở quân đội, bởi vậy ý thức về giai cấp cũng dần được sinh ra.
Trong căn cứ, người thường sống khổ nhất, ngày nào cũng phải cố gắng làm việc để tranh được "phiếu cơm" do căn cứ phát hành, như vậy mới có thể đổi được đồ ăn.
Thánh đồ thì nhận được phúc lợi tốt hơn rất nhiều, cũng nhận được sự phục vụ cũng như nịnh bợ của những người bình thường.
Thánh đồ như Sở Thiên Tầm vừa đến căn cứ là sẽ nhận được căn phòng khép kín có ánh sáng sáng ngời thay vì phải chen chúc trên chiếc giường chung hoặc là trên những chiếc bàn được ghép thành giường trong phòng học.
Từ cửa sổ tầng ba có thể nhìn thấy hàng dài người xếp hàng ở sân thể dục để chờ nhận cơm.
Thức ăn là một nồi canh suông không khác gì nước lã và một nồi mì xì cứng đờ.
Người xếp hàng cầm tiền giấy để đổi lấy đồ ăn mà trước đây đến người ăn xin cũng không thèm ăn.
Một ông già đưa hai "phiếu cơm" màu xanh ra, ông ấy đã phải làm lụng vất vả cả ngày để đoạt được hai tờ tiền này.
Người chia cơm múc một muỗng mì đập bộp một cái vào bát của ông ấy, cái muỗng đó không to, chút mì sợi ít đến đáng thương hoàn toàn không lấp hết được đáy bát.
"Xin anh thương xót cho tôi thêm một ít, nhà tôi còn một đứa đứa trẻ nữa."
Người chia cơm không kiên nhẫn múc thêm ít canh suông đổ vào bát của ông ấy.
"Cho tôi thêm một chút đi, một chút nữa thôi, chỗ này hoàn toàn không đủ ăn."
"Đi đi đi, không có phiếu cơm mà ồn ào cái gì." Người chia cơm không kiên nhẫn nói.
"Cút sang một bên đi lão già chết tiệt này, đừng mặt dày chặn đường ông." Người đàn ông đứng sau đẩy ông ấy sang một bên, đưa bốn phiếu cơm ra: "Cho tôi hai phần."
Ông già ngã ra khỏi hàng, che bát đồ ăn lau nước mắt rời đi.
"Đáng thương quá." Cao Yến đứng bên cửa sổ nói.
"Không có gì là đáng thương cả, chẳng lẽ ông ta yếu ông ta có lý sao?" Giang Tiểu Kiệt ngồi vắt vẻo trên cửa sổ: "Bây giờ có đồ ăn đã không tồi, lúc em trốn trong núi còn phải nhịn đói tới hai ngày đấy."
Cậu thấy Sở Thiên Tầm nhìn mình thì lập tức lo lắng cô không thích mình lạnh nhạt như vậy.
"Chị Thiên Tầm, em nói sai gì ạ?"
Sở Thiên Tầm duỗi tay sờ đầu cậu.
Ở ngay lúc này, ai cũng không nuôi nổi người rảnh rỗi.
Người thành lập căn cứ có thể cung cấp cơ hội làm tất cả mọi người trong căn cứ đều có thể dùng lao động tay chân để đổi lấy cơ hội có cơm ăn đã xem như rất giỏi rồi.
Đương nhiên, chế độ như vậy khả năng sẽ xuất hiện rất nhiều tệ nạn như lạm dụng chức quyền, áp bức người khác hoặc là không công bằng. Nhưng ở thời đại mà ấm no cũng không thể giải quyết thì tất cả nhân quyền đều phải nhường đường cho vấn đề sinh tồn.
Sở Thiên Tầm nhớ tới người đứng đầu cà lơ phất phơ của căn cứ mà cô gặp ở phòng họp, người kia tên là Đường Quyện.
Cô thắc mắc người như vậy sao lại có năng lực tổ chức tốt thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!