Chương 32: (Vô Đề)

Sở Thiên Tầm xách hộp đồ ăn trống không đi trên đường, vết thương trên hai chân không hề ảnh hưởng đến việc đi lại của cô.

Mặc dù biết có lẽ mình đã đưa ra quyết định sai lầm nhưng trong lòng cô lại có cảm giác nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.

Bây giờ đã là nửa đêm về sáng, khu phố không còn điện lực u ám yên tĩnh.

Trước căn nhà bọn họ ở, tại con ngõ có hoa tử đằng rủ xuống, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang khe khẽ nói nhỏ.

Cô gái dựa lưng vào tường, dáng vẻ hơi co quắp, khuôn mặt ửng đỏ, vẻ mặt thẹn thùng.

Người đàn ông một tay chống vách tường đang nói nhỏ gì đó, nhìn dáng vẻ rất thành thạo với việc tán tỉnh này.

Sở Thiên Tầm dừng bước, người ở đó chính là Cam Hiểu Đan và Bành Hạo Vũ.

"Hiểu Đan, em yên tâm đi, sau này anh sẽ chăm sóc em, sẽ không làm em phải vất vả."

"Anh Hạo Vũ, em không sao, em có thể làm việc ở trạm cứu tế."

"Em đáng yêu như thế này, sao anh nỡ để em làm mấy việc vừa nặng nhọc vừa bẩn thỉu được, như vậy anh sẽ đau lòng lắm."

Tiếng nói chuyện õng ẹo của hai người truyền ra theo gió.

Sở Thiên Tầm đột nhiên nhớ tới tình hình khi cô một mình chạy khỏi căn cứ Nga thành lúc trước.

Khi đó hình như cô cũng giống Cam Hiểu Đan bây giờ, mãnh liệt kỳ vọng có thể tìm được chỗ dựa, gần như tới mức vớ đại cọng rơm rạ nào cũng được.

May mà hiện thực tàn khốc dạy cô biết phải làm người thế nào.

Người có đôi khi không tự mình cảm nhận cái đau là không chịu nghe lời khuyên của người khác.

Sở Thiên Tầm đi sang hướng khác, cô tính toán đi về theo đường vòng.

"Sao Diệp Bùi Thiên kia có khả năng lành vết thương kinh thế? Bọn em quen nhau thế nào đấy?"

Trong lòng Bành Hạo Vũ thầm đắc ý, cô nàng này quá dễ rơi vào lưới, bây giờ gã muốn lấy thông tin gì còn không phải dễ như trở bàn tay sao

"Bọn em gặp anh ấy ở một nhà kho, anh ấy…"

Cam Hiểu Đan không nói được nữa vì cô ấy nghe thấy có tiếng ho khan không vui vang lên.

Cô ấy ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Thiên Tầm ở cách đó không xa. Sở Thiên Tầm đứng ở góc đường mờ tối lạnh nhạt nhìn bọn họ.

"Thiên… Thiên Tầm." Trong lòng Cam Hiểu Đan hơi hoảng hốt.

Bành Hạo Vũ nhìn lại, thấy Sở Thiên Tầm thì không hề để bụng, gã cười hì hì nói.

"U, em Thiên Tầm đó à." Gã duỗi tay ôm vai Cam Hiểu Đan: "Vẫn chưa kịp nói với em. Tôi và Hiểu Đan, hề hề, cặp với nhau."

Sở Thiên Tầm lạnh lùng đáp: "Tôi nhớ rõ lần đầu nhìn thấy anh, bên cạnh anh đã có bạn gái rồi."

"Ài, cái đó nào tính được, đó chẳng qua là gặp dịp thì chơi thôi. Từ khi gặp Hiểu Đan, nhìn thấy cô gái ngây thơ hiền dịu như vậy, lúc này tôi mới động lòng thật sự." Gã siết chặt vai Cam Hiểu Đan: "Có phải không? Hiểu Đan?"

Cam Hiểu Đan tránh tầm mắt của Sở Thiên Tầm, cô ấy cảm thấy mình không làm sai cái gì, nhưng khi đối mặt với Sở Thiên Tầm thì trong lòng vẫn thấy thấp thỏm vô cùng.

Sở Thiên Tầm liếc nhìn cô ấy một cái, không nói lời nào mà lướt qua bọn họ luôn.

Trở lại trong nhà, Sở Thiên Tầm không bật đèn, cô đi vào ngồi xuống ghế cởi đôi giày dính đầy bùn đất của mình ra.

Cam Hiểu Đan đi theo rồi đóng cửa lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!