Chương 31: (Vô Đề)

Trước tận thế, Thánh Thiên Sứ là tên của một bệnh viện nghiên cứu thuộc đạo giáo.

Sau tận thế, nơi này được cải cách thành trung tâm cứu trợ duy nhất trong căn cứ.

Lúc này trong một góc của sảnh lớn, Cao Yến đang băng bó vết thương cho Sở Thiên Tầm.

Cô ấy nhìn hai chân bị ma vật đâm thủng của Sở Thiên Tầm, sợ hãi nói.

"Thì ra em bị thương nặng thế này." Cao Yến đau lòng nâng chân của Sở Thiên Tầm lên, vừa bôi thuốc vừa trách: "Bị thế này mà em còn chạy cả một đường, suýt chút nữa là chị không phát hiện em bị thương rồi."

"Em không sao đâu chị Yến, thế này không tính là gì cả."

Sở Thiên Tầm bình tĩnh nhìn vết thương đẫm máu trên chân mình, đối với cô việc bị thương khi chiến đấu chính là chuyện thường ngày.

Cao Yến ngẩng đầu liếc nhìn Sở Thiên Tầm, cô gái trước mặt có một khuôn mặt non nớt, da thịt trên đùi non mịn như là bông hoa được che chở trong tháp ngà voi vừa mới nở rộ.

Nhưng trái tim cô ấy lại kiên cường như một người đã kinh qua trăm ngàn cay đắng.

Con người cô ấy rất mâu thuẫn, có đôi khi nhiệt tình giúp đỡ người xa lạ giống như mình, có đôi khi lại cực kỳ lạnh nhạt khi đối mặt với cái chết, thậm chí còn hờ hững chẳng kề để ý khi bản thân bị thương nặng thế này.

"Thiên Tầm, có đôi khi chị thật sự không nhìn thấu em. Em rất giống người vừa sinh ra đã sống ở thời tận thế, không hề có biểu hiện xa lạ với thế giới hỗn loạn này."

Cao Yến quấn từng vòng băng gạc lên chân Sở Thiên Tầm: "Em là một cô gái, mặc dù bây giờ thời cuộc không tốt nhưng tốt xấu gì cũng phải yêu thương chính mình một chút, không cần phải tranh đua như vậy."

Sở Thiên Tầm cúi đầu nhìn Cao Yến, Cao Yến mà cô từng quen có thể nói là một người ích kỷ tàn nhẫn.

Khi xảy ra nguy hiểm, người đầu tiên bỏ lại đồng đội để bỏ chạy chắc chắn là cô ấy. Khi tranh đoạt ma chủng, cô ấy luôn luôn bất chấp mọi giá hơn Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm chưa bao giờ nghĩ rằng Cao Yến của ban đầu lại có một mặt dịu dàng thế này.

Cô ấy sẽ quan tâm mỗi một người bạn sau trận chiến, cô ấy kịp thời cứu giúp Phùng Thiến Thiến, lưu ý tới việc Diệp Bùi Thiên mất tích, thậm chí phát hiện ra cô bị thương.

"Chị Yến, em định ngày mai sẽ đi." Sở Thiên Tầm nói.

"Nhanh vậy?" Cao Yến lắp bắp, trong lòng cô ấy luyến tiếc những ngày yên ổn hiếm có này, nhưng cô ấy cũng nhanh chóng đáp lời: "Vậy cũng được, buổi tối về phòng chị sẽ thu dọn đồ đạc luôn. Tiểu Kiệt cũng đi cùng chúng ta chứ?"

Sở Thiên Tầm gật đầu: "Vâng ạ, em nói với cậu ấy rồi."

"Vậy Diệp Bùi Thiên thì sao?"

Diệp Bùi Thiên bị thương rất nặng, hiện tại đang ở phòng giải phẫu để cấp cứu.

Sở Thiên Tầm nghe thấy cái tên này thì trong lòng khó tránh khỏi hỗn loạn.

Trong đầu cô xuất hiện khuôn mặt Nhân Ma một tay tạo thành núi thây biển máu. Đồng thời cũng xuất hiện khuôn mặt trẻ tuổi của người nằm trong vũng máu, sợ hãi bóng tối, sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu người khác.

"Thiên Tầm, có phải em không thích Tiểu Diệp đúng không? Mặc dù Tiểu Diệp không thích nói chuyện nhưng chị thật sự cảm thấy anh ấy rất hiền lành, không phải người xấu."

Cao Yến khuyên như vậy, cô ấy băng bó xong liền cần thận đặt hai chân của cô xuống.

Sở Thiên Tầm từ chối không để Cao Yến đỡ mình, cô đứng lên đi vài bước: "Em không sao, cảm ơn chị Yến."

Giang Tiểu Kiệt đi đến chỗ hai người.

"Sao em lại ra đây, không phải nói em đi theo Diệp Bùi Thiên à?" Sở Thiên Tầm hỏi.

"Anh Diệp đang ở phòng phẫu thuật nên em không vào được. Hai chị yên tâm, anh Diệp vừa mới cứu cả thành, là anh hùng. Có rất nhiều bác sĩ y tá đi đến. Nghe nói viện trưởng ở đây, tiến sĩ tên là Mã gì đó cũng tới."

"Thiến Thiến đâu, tình huống thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!