Chương 3: (Vô Đề)

"Em gái? Sao hôm nay lại gọi điện thoại cho anh? Ha ha."

Tiếng nói của anh họ Từ Hướng Dương truyền ra, Sở Thiên Tầm không khống chế được chính mình, vành mắt cô đỏ hoe.

Chẳng lẽ trùng sinh quay về cơ thể trẻ tuổi cho nên tuyến lệ cũng thoái hóa theo?

Sở Thiên Tầm nhớ rõ đã rất nhiều năm rồi mình chưa thật sự rơi nước mắt.

Đương nhiên, trong lúc cầu sinh gian nan, cô lợi dụng thân phận là phái nữ rồi giả vờ rơi nước mắt là không tính.

"Anh Hướng Dương, em tìm anh có chút việc." Sở Thiên Tầm nhanh chóng khống chế cảm xúc của mình.

"Sao sao, em nói đi, anh đang nghe đây." Từ Hướng Dương nói như tùy ý, nhưng thực tế có thể nghe ra sự căng thẳng.

Đầu bên kia có tiếng xào nấu đồ ăn, cũng có tiếng người đàn ông trung niên nói chuyện: "Ai gọi vậy? Là Tầm Tầm à? Bà xã, Tầm Tầm gọi điện thoại về này."

Sau đó là tiếng bàn ghế va chạm, cuối cùng là yên tĩnh lạ thường.

Sở Thiên Tầm có thể tưởng tượng ra, lúc này dì và dượng đã chạy nhanh đến bên anh họ Từ Hướng Dương, ba người nín thở chăm chú chờ nghe đứa cháu là cô nói chuyện.

Hơn một năm trước, bố mẹ Sở Thiên Tầm cùng qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ.

Lúc ấy Sở Thiên Tầm mới vào đại học, cô rất khó tiếp thu tin dữ này.

Cô vô cùng không hiểu chuyện, phát t. iết nỗi bi thống này lên người thân duy nhất cũng là người đối xử tốt nhất với mình, chính là nhà dì cả.

Điều kiện kinh tế nhà dì cả không phải quá tốt.

Dượng và anh họ mở một cửa hàng hợp kim trong tiểu khu, lợi nhuận ảm đạm. Ngày thường cũng nhận một vài đơn trang hoàng nhà cửa.

Dì cả chỉ là một bà nội trợ bình thường.

Bố mẹ qua đời để lại cho Sở Thiên Tầm một căn phòng và bốn năm trăm nghìn tệ.

Một vài người thân rắp tâm bất lương thường xuyên nói này nói nọ với Sở Thiên Tầm, bởi vậy Sở Thiên Tầm cũng cảm thấy nhà dì cả quan tâm mình là vì muốn đoạt tài sản bố mẹ để lại cho mình. Cho dù bố mẹ đi rồi, dì cả và dượng bận trước bận sau, giúp cô lo liệu tang sự cho bố mẹ, sau đó còn lưu loát giúp cô xử lý quyền thừa kế tài sản cùng với những thủ tục rườm rà cần làm.

Nhưng cô vẫn không thay đổi suy nghĩ, luôn dùng khuôn mặt lạnh băng đối mặt với vài người thân yêu thương mình thật lòng.

Nhà dì cả coi thái độ khó chịu của cô là do cô vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau do mất bố mẹ, không những không để ý mà trái lại còn càng yêu thương bao dung cô hơn.

Ngày tận thế ập đến, các bạn học đều vội vàng liên lạc với bố mẹ người thân.

Sở Thiên Tầm thân là cô nhi chỉ nhận được điện thoại của hai người.

"Tầm Tầm, con, con ở bên đó có loạn lắm không? Con đừng sợ, đừng sợ nhé, dì cả và dượng sẽ đi đón con."

"Tầm Tầm, em đợi ở trường học đừng chạy loạn, anh lái xe đến thành phố Hoa tìm em ngay."

Đây là lần cuối cùng cô nghe được dì cả và anh họ nói chuyện.

Những năm tháng hỗn loạn tiếp theo, Sở Thiên Tầm từng về lại đảo Lộ nhiều lần, nhưng cô không tìm được nhà dì cả lần nào nữa.

Đây cũng là tiếc nuối lớn nhất trong lòng cô.

"Alô, Tầm Tầm, sao em không nói gì hết? Bây giờ em đang ở đâu?" Anh họ hỏi cô.

Sở Thiên Tầm thoát khỏi hồi ức, cô ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ trồng đầy bồn hoa nhà dì cả, nhẹ nhàng trả lời: "Em đương nhiên đang ở ký túc xá."

Cô rất muốn đi lên nhà, đi gặp nhà anh họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!