Lúc ông Kim bị ma vật kéo đi vào, Diệp Bùi Thiên là người đầu tiên kịp thời túm được cánh tay ông ta.
Trên cầu thanh nhỏ hẹp, ông Kim bị một lực kéo rất mạnh kéo xuống dưới.
"Đừng buông tôi ra, đừng buông tôi ra!" Ông ta nằm xuống cầu thang, túm chặt tay Diệp Bùi Thiên, mồm hoảng sợ kêu to.
Ma vật xuất hiện bất ngờ làm bọn họ cực kỳ bị động, dị năng của họ đã tiêu hao hầu như không còn trong trận chiến vừa nãy.
Diệp Bùi Thiên dùng hết chút dị năng còn sót lại xây bức tường cát ngăn ở hành lang, không cho con Khinh Nhờn giả ở phía sau bò lên.
Anh cảm thấy trong người rất đau, biết dị năng của mình đã sắp khô cạn.
Trần Uy và A Vũ thấy hình huống không ổn thì trao đổi ánh mắt sau đó bỏ hai người ở lại để bỏ chạy.
"Đừng bỏ tôi lại, tôi không muốn bị Khinh Nhờn giả bắt đi! Không muốn bị Khinh Nhờn giả bắt đi!"
Ông Kim nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, sợ hãi cầu xin, ông ta biết rõ nếu mình bị kéo xuống thì sẽ bị tra tấn sống không bằng chết.
Diệp Bùi Thiên nhăn chặt đôi chân mày, đồng thời dùng cát khống chế Khinh Nhờn giả, bắt đầu đấu sức mới ma vật.
Bùm một tiếng, bức tường cát nát tươm, ông Kim lập tức bị kéo xuống, hàng lang tối om chỉ còn lại tiếng kêu to sợ hãi.
Một con Kinh Nhờn giả khác chạy đến từ phía sau, nó túm được mắt cá chân của Diệp Bùi Thiên, nhấc anh lên rồi đập vào vách tường.
Diệp Bùi Thiên phun một ngụm máu, anh còn chưa kịp phản ứng thì người đã bị ném mạnh xuống đất lần nữa.
Khinh Nhờn giả độc ác túm chân anh đập qua đập lại trên hành lang mấy lần, cho đến khi anh hoàn toàn mất hết khả năng chống cự.
Diệp Bùi Thiên ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi.
Anh cảm thấy mình bị kéo trên sàn nhà dính đầy chất lỏng sền sệt.
Anh miễn cưỡng mở đôi mắt, trước mắt là vách tường tối tăm đong đưa. Hai bên tường treo người sống lủng lẳng.
Bọn họ chết lặng nhìn thành viên mới bị ma vật kéo vào.
Hai con Khinh Nhờn giả nâng anh lên một chỗ cao, vừa bó chặt tay chân anh lại, vừa vươn lưỡi thô ráp liếm mắt trên người anh.
Diệp Bùi Thiên cố gắng vận động dị năng của mình nhưng cơ thể là như hồ nước khô cạn, ngoài cảm giác đau nứt truyền đến thì không còn gì nữa.
Anh mở to mắt, trong tầm mắt tối mờ là làn da trắng bệch liên tục đong đưa của hai con ma vật.
Cảnh vật trước mặt như trùng điệp với ký ức đau đớn nhất.
Diệp Bùi Thiên cảm thấy mình rơi vào trạng thái hỗn loạn, sâu trong lòng trào ra sự thèm khát máu tươi, suy nghĩ này chỉ mới ngoi đầu lên là lập tức nhanh chóng len lỏi ra khắp người, mạnh mẽ muốn khống chế cả người anh.
Từ bỏ đi, giao chính mình cho nó là có thể thoát khỏi nỗi sợ hãi này mãi mãi.
Đôi mắt anh mở to, trước mắt là bóng tối vô viên, trong bóng tối có tiếng nói nhẹ nhàng đang nói chuyện với anh.
Đúng lúc này, ở nơi cực kỳ xa xôi mà cũng giống cực kỳ gần gũi kia có ánh sáng vàng ấm áp thắp lên một chút, chỉ có một chút loáng thoáng nắm lấy không chừng, như là có thể biến mất bất cứ lúc nào.
"Không." Diệp Bùi Thiên nói với giọng khàn đặc phát ra từ cổ họng.
***
Sở Thiên Tầm cảnh giác đi vào tầng hầm nồng nặc mùi máu tươi gay mũi, trên mặt đất có lớp máu rất dày, tới mức gần như kìm đế giày của cô lại mặt đất.
Sâu trong căn phòng tối tăm có một ít tiếng vang kỳ lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!