Chương 27: (Vô Đề)

Trần Uy sắc mặt nặng nề ngồi trên nắp một chiếc xe việt dã ở bãi đỗ xe.

Hôm qua gã trúng bẫy của Khinh Nhờn giả, đàn em duy nhất có dị năng là A Vĩ bị những ma con vật xảo quyệt đó lôi vào sào huyệt.

Sau khi bỏ chạy về căn cứ, gã vội vàng đi mời một vài cao thủ từng hợp tác để hôm nay quay lại đó một lần.

Trong lòng gã biết không chắc có thể cứu được A Vĩ về, chỉ đi thử vận may mà thôi.

Nhưng có không ít anh em của gã bị thiệt hại ở đó, gã muốn ít nhất cũng phải lấy được ma chủng của những con ma vật này.

Một người đàn ông dáng người cường tráng, mày rậm mắt to đi đến chỗ gã.

Trần Uy vui vẻ nhảy xuống, nắm chặt bàn tay to của người vừa đến: "A Vũ, anh có thể đến thật sự là quá tốt."

"Ha ha, chú Uy, Khinh Nhờn giả kia thật sự mạnh như vậy à, cần phải chú, tôi và ông Kim cùng ra tay sao?"

Người tới nắm tay với Trần Uy, sau đó chào hỏi người đàn ông trung niên dáng người gầy khô bên cạnh gã.

Trần Uy nhăn mặt: "Mạnh thì không đến mức quá mạnh, nhưng loại ma vật này quá thông minh, thật sự giống con người. Hơn nữa bọn nó có hai con cùng nhau hành động, rất khó đối phó, đến A Vĩ đàn em của tôi cũng bị thua."

"Có hai con? Vậy đúng là quá tốt! Hai viên ma chủng!" Người đàn ông tên là A Vũ hưng phấn vỗ đùi: "Chúng ta đi nhanh đi, đừng để người khác nhanh chân đến trước."

"Chờ thêm một lát, còn một anh em chưa tới." Trần Uy nói.

"Còn ai nữa?" A Vũ có phần không vui: "Nếu là loại tay mơ không có sức lực thì tôi không đồng ý chia ma chủng với nó đâu."

"Người tới rồi." Trần Uy treo nụ cười lên, tự mình ra đón.

Mọi người nhìn lại, thấy một thanh niên trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt, dáng người cao gầy, đeo một cái túi đang đi đến bên này.

Không biết có phải ảo giác hay không mà khi anh bước đi, không trung như có hạt cái bay lên, khiến cho thân hình mảnh khảnh kia nhìn có phần hiu quạnh.

"Từng gặp chưa? Ai đấy?" A Vũ lặng lẽ hỏi ông Kim bên cạnh.

Ông Kim không nói gì, chỉ lắc đầu.

"Không phải người cũ trong căn cứ, mới tới. Tôi đây phải xem cho kỹ nó có năng lực gì." A Vũ hừ một tiếng.

"Nào nào, giới thiệu một chút, đây là người anh em Diệp Bùi Thiên, dị năng là điều khiển cát, siêu mạnh." Trần Uy giới thiệu mọi người với nhau: "Đây là A Vũ, dị năng kim loại, lực sát thương rất lớn. Ông Kim, dị năng của ổng khá đặc thù, có thể khống chế thi thể đi tấn công ma vật."

"Sào huyệt của ma vật chỉ có hai con, quy định cũ, chúng ta giết ma vật, bán ma chủng ra thị trường rồi chia tiền!"

Trước khi xuất phát, Trần Uy nói vài lời để cổ vũ sĩ khí của anh em.

Trong nhiều ngày ở tại căn cứ, Diệp Bùi Thiên chăm chỉ rèn luyện dị năng không thua gì Sở Thiên Tầm.

Ngày nào anh cũng ra ngoài tìm kiếm ma vật khắp nơi để thu thập ma chủng.

Anh chưa thể săn giết ma vật cấp một một mình được như Sở Thiên Tầm, chỉ có thể tìm kiếm các đội ngũ săn ma, kết đội ra ngoài cùng người khác.

Bởi vậy ngày hôm qua khi Trần Uy chủ động đến tìm anh, anh đã dứt khoát đồng ý.

Cả nhóm lái xe đi vào một thôn xóm hoang vu.

Thôn này không lớn, nhà cửa san sát nối liền nhau.

Có lẽ trước kia đời sống người dân ở đây không tệ lắm, phòng ốc đều được xây dựng cao lớn khí phái.

Bây giờ cái phồn hoa ấy đã không còn, cả thôn trống rỗng yên tĩnh, ven đường có xác người rải rác, bầu không khí hiu quạnh đồi bại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!