Bành Hạo Vũ thấy Trần Uy tới lập tức lùi về sau một bước.
Sở Thiên Tầm cũng theo đó buông lỏng tay ra.
Trần Uy trưng ra gương mặt tươi cười, gã xoa cái đầu trọc của mình rồi vươn tay với Sở Thiên Tầm.
"Em Thiên Tầm, nữ thần! Đến Nga thành sao không nói với tôi một tiếng để mấy anh em ra tiếp đón."
Gã hừ một tiếng với Bành Hạo Vũ: "Đừng để ý thằng ngu kia, nó thì có phòng làm việc gì? Chỉ là cái ổ chó tự phong thôi. Mọi người vừa đến đây à? Còn chưa có chỗ đặt chân đúng không? Đến chỗ tôi đi, chỗ tôi rộng, cái gì cũng không."
Sở Thiên Tầm không bắt tay với gã, thái độ cũng không quá lạnh nhạt, cô cười nói: "Cảm ơn ý tốt của anh, chúng tôi tự tìm chỗ là được."
Nụ cười trên mặt Trần Uy không thay đổi, trong lòng âm thầm phỉ nhổ.
Cô nàng này nhìn tuổi không lớn mà lại trơn bóng không thể bắt được, đúng là dầu muối không ăn. Muốn mượn sức cô ta nhân lúc trời xa đất lạ xem ra hơi khó.
Bành Vũ Hạo đã thấy hối hận ngay khi Trần Uy xuất hiện.
Căn cứ này các thế lực kéo đàn kéo phái không ít, thế lực của gã ta và Trần Uy ngang nhau, hai bên đều không ưa đối phương.
Gã ta phát hiện nhóm người vừa đến căn cứ này có tới ba dị năng giả là đã có ý muốn mượn sức ngay.
Thế mà Trần Uy lại nhanh chân đến trước, gã ta cảm thấy việc lớn không tốt.
Nhìn Sở Thiên Tầm từ chối Trần Uy, Bành Hạo Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, cũng vươn tay ra với Sở Thiên Tầm.
"Vừa rồi có chút hiểu lầm, không đánh không quen nhau."
Bành Hạo Vũ lấy một tay áo có in logo hình đôi cánh đeo lên tay.
"Chúng tôi là nhóm hỗ trợ tổ chức công ích Thánh Thiên Sứ duy trì trị an của khu này, vừa rồi chỉ muốn làm quen với người mới tới một chút thôi."
Gã ta quan sát quần áo của nhóm Sở Thiên Tầm, suy nghĩ thân phận của bọn họ, cảm thấy đều là người xuất thân từ dân thường, lập tức bỏ dáng vẻ đại ca thu phí bảo kê, thay sang người chính nghĩa bảo vệ trị an.
Sở Thiên Tầm cảm thấy có hơi buồn cười.
Hai nhóm người này đều vội vàng muốn kéo mình về phe, loại chuyện này cô đã thấy nhiều không trách.
Những đội ngũ có được một hai thánh đồ cấp thấp đã bắt đầu vội kéo bè kéo cánh, chiếm cứ địa bàn, hành vi này giống như trẻ con chơi đồ hàng trước mắt cô.
Cô đã từng gặp phải tình huống hai bên thế lực lớn tiêu diệt lẫn nhau không biết bao nhiêu lần. Có đôi khi thánh đồ cấp cao hai bên xung đột tạo ra cảnh tượng không khác gì khủng bố có tính hủy diệt, quả thực có thể phá bỏ cả pháo đài.
Sở Thiên Tầm có lệ vài câu, vừa không tiếp thu cũng không đắc tội hai bên sau đón đưa cả nhóm rời đi.
Cô quen đường dẫn mọi người tìm được một tòa nhà không tồi. Tòa nhà này có cửa vào khá nhỏ, tường vây bao quanh, nơi đây vốn là ký túc xá của công nhân một nhà xưởng.
Cái thuận tiện nhất chính là nó ở gần ngọn núi bên căn cứ, có thể dễ dàng đến đó lấy nước sinh hoạt.
Đời trước Sở Thiên Tầm đã ở đây một thời gian. Bây giờ tòa nhà này có một ít người sống, vẫn còn khá nhiều phòng trống. Vào lúc này chỉ cần là nơi vô chủ thì căn bản ai chiếm được trước thì là của người đó.
Bọn họ chọn ba căn phòng ở cùng tầng, nối liền nhau, hai bố con Phùng Thiến Thiến ở một căn, ba cô gái Sở Thiên Tầm ở một căn, Giang Tiểu Kiệt và Diệp Bùi Thiên ở một căn.
Lang bạt bên ngoài nửa tháng, đột nhiên có được chỗ dừng chân cố định, các cô gái còn hưng phấn hơn các chàng trai.
Cao Yến và Cam Hiểu Đan vén tay áo bắt đầu ra sức quét sạch căn nhà hỗn độn.
Sở Thiên Tầm có thể ngả đầu là ngủ ở bất cứ đâu, hoàn toàn không có yêu cầu đặc biệt gì với chỗ ở.
Cô xách hai túi sơn trà đi ra ngoài dạo một vòng, lúc về đổi được một ít đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!