Hai cột băng sắc nhọn bay vụt qua Trần Uy rồi đâm thẳng vào hai mắt ma vật.
Dường như ma vật đã bị đâm trúng chỗ đau, nó gào lên vô cùng khó nghe, chi trước đang cứng đờ bỗng tránh thoát khỏi sự khống chế của Trần Uy, nó vươn ra túm một người đàn ông ở đằng trước rồi nâng lên cao.
"Không ổn, tôi không khống chế được nó!" Trần Uy la lớn.
Một bóng người nhanh nhẹ chống tay vịn cầu thang nhảy xuống từ sau lưng gã.
Trên không trung xuất hiện một vòng cung sáng bạc, cánh tay của ma vật bị chặt đứt, tay của nó và người đang bị nó bắt cùng nhau rơi xuống dưới đất.
Người tới một đao chặt đứt tay ma vật nhưng không vì thế mà dừng lại, cô nhấc chân giẫm lên vai người đứng trước rồi xoay người ở không gian hàng hiên nhỏ hẹp, vũ khí trong tay đã đổi sang đoản đao để tấn công vào mắt ma vật.
Người kia quát to một tiếng, ánh đao xẹt qua, đồng thời lấy ra một tin thể màu xanh ở trong mắt ma vật.
"Trần Uy, khống chế con tiếp theo!"
Ma vật bị chết ngã ầm ầm xuống hành lang, con ma vật sau lưng nó muốn bò qua để tiến lên trước.
Trần Uy đã nhìn thấy người tới, gã nhận ra đó chính là cô gái bắn một phát súng làm xe bọn họ bị nổ lốp.
"Mẹ nó, cô ta để chúng ta che ở phía trước còn mình thì tới sau để đoạt tinh thạch, quả nhiên cô ta biết tác dụng của tinh thạch." Trong lòng Trần Uy hận đến ngứa răng.
Cho dù đã biết mục đích của Sở Thiên Tầm nhưng gã lại không thể không phối hợp lời cô nói.
Nhóm Sở Thiên Tầm đi xuống từ một tòa nhà khác, vòng qua sân thượng nhảy xuống cầu thang sau lưng họ.
Nếu gã không khống chế được con ma vật trước mặt thì gã và anh em của mình đều phải chết.
Nhưng nhóm người sau lưng này thì có thể rút lui dễ dàng.
Trần Uy thầm mắng một tiếng, đồng thời căng thẳng nhìn chằm chằm con ma vật thứ hai.
Da thịt con ma vật này có màu xám trắng, thân hình không lớn, tứ chi linh hoạt, có cái đuôi dài, nó đang bò qua xác con ma vật đầu tiên, muốn leo lên vách tường để bò lại đây.
Bóng của Trần Uy kéo dài đến người ma vật, chặt chẽ khống chế hành động của nó.
Nhưng gã hoảng sợ phát hiện mình không thể khống chế được con ma vật này hoàn toàn.
Cho dù cơ thể ma vật đã nối liền với bóng của gã nhưng nó vẫn có thể chậm rãi bò lại gần từng chút một.
Ma vật duỗi dài cổ, mồm há to, mùi tanh hôi lập tức tràn ra từ cái mồm đỏ lòm của nó, bụng nó đột nhiên lăn lộn như đang muốn nôn cái gì đó ra ngoài.
Cơ thể con ma vật này quá nhỏ, không thể chặn hết hành lang như con trước, khiến cho một con ma vật sau lưng nó vươn xúc tua dài đánh về phía này.
"Mau! Nhanh lên! Tôi không khống chế được!" Tình huống nguy cấp, Trần Uy căng thẳng hét to, đến lúc này gã đã không rảnh để trách móc Sở Thiên Tầm, gã chỉ hy vọng bà cô tổ này có thể đật sự phát ra thần lực nhanh chóng giải quyết đám vật ở đây, đừng có ném bọn họ lại để chạy trốn là được.
Một cái xích sắt lơ lửng giữa không trung rồi từ từ hạ xuống từ cầu thang, xích sắt quấn chặt xúc tua của con ma vật đang hòng tiến lên sau đó kéo nó đi.
"Chị Thiên Tầm, sức lực của nó quá lớn, em không kéo lâu được." Giọng trẻ con non nớt truyền đến.
Cùng lúc ấy, con ma vật đuôi dài nôn ra một lượng lớn chất lỏng màu vàng tanh hôi.
Mọi người vội vàng tránh ra sau.
Cát vang bốc lên trên không rồi tụ lại thành một tấm chắn ngăn đống chất lỏng kia khỏi mọi người.
Cát rơi xuống đất bốc ra bọt khí, cũng phát ra tiếng xèo xèo.
Loại chất lỏng ăn mòn được cả cát, nếu bị phun lên người thì sẽ thảm cỡ nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!