Chương 22: (Vô Đề)

Diệp Bùi Thiên đang ở trên không trung, thể nghiệm tới một loại cảm giác không có trọng lực mãnh liệt.

Anh rời xa mặt đất, sau bức tường đổ nát trên mặt đất có vô số quái vật hình thái dữ tợn trào ra khỏi đám bụi mù, chúng giương nanh múa vuốt đuổi theo sau bọn họ.

Kỳ lạ chính là anh không thấy sợ hãi như thường ngày, tất cả lực chú ý của anh đều tập trung ở cánh tay đang ôm chặt eo mình.

Có một người khiêng anh trên vai, vác anh chạy một đường như bay, anh thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cánh tay của người kia.

Trong tầm mắt của anh chính là một đôi chân đang chạy vội, chiếc ủng màu đen đạp lên thân cây, dựa vào phản lực của cành khô để nhảy lên cao.

Hai người bay trên không rồi rơi xuống bụi cỏ trên đất, làm cỏ cây ở đó bị hất văng khắp nơi.

Người kia vác anh chạy như điên, cảnh vật hai bên đường bị bỏ lại phía sau, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.

Bọn họ dần đuổi theo xe vận tải phía trước.

Cửa sau thùng xe mở rộng, người trong đó hét to kêu bọn họ nhanh lên, đồng thời nôn nóng vươn tay ra với họ.

Trong lúc tầm nhìn đong đưa, Diệp Bùi Thiên nhớ lại những ngày đầu tận thế.

Khi đó anh cho rằng mình đã chết, nhưng không thể tưởng tượng được rằng mình lại "tỉnh" dậy trong vũng máu tươi.

Anh bị thương rất nặng, bụng bị vỡ ra rồi, cánh tay bị mất một nửa, nhưng không biết vì sao vẫn có thể đi được.

Anh che bụng, đề phòng có nội tạng trong đó rơi ra.

Trong lòng cảm thấy sợ hãi vô cùng, anh cảm thấy mình bị thế này là không sống nổi nữa, rất sợ mình sẽ chết đi.

Diệp Bùi Thiên lảo đảo đi tới khu nhà xưởng, vừa đi vừa xin giúp đỡ với người trên đường.

Có một chiếc xe pickup chạy đến, trên xe có đầy người, đều là một vài gương mặt quen thuộc của nhà xưởng, những người đó đều là đồng nghiệp của bố mẹ, có mấy người trong đó còn là hàng xóm nhìn anh lớn lên.

Diệp Bùi Thiên vươn tay cầu cứu,

"Cứu cháu với… Cháu không muốn chết." Anh vươn tay ra nhưng không ai đáp lại, xe bán tải cứ thể lao đi mất.

Những người trên xe ngoái đầu nhìn lại anh, mặt mũi ai nấy cũng tràn đầy sợ hãi, họ nhìn anh cùng với quái vật đang đuổi theo phía sau.

"Quái vật!" Những người đó nói anh như vậy. Cho đến khi Diệp Bùi Thiên bị quái vật phía sau theo kịp, ấn ngã xuống đất, anh vẫn còn cố vươn tay ra: "Cứu cháu với, đừng bỏ cháu lại, cháu không phải quái vật, cháu là người!"

***

Cao Yến nắm chặt tay lái, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, chân dẫm mạnh xuống chân ga, lái xe vận tải chạy như điên trên đường.

Nhanh lên, nhanh nữa lên!

Trong gương chiếu hậu là xúc tua dài đang bay múa, quái vật không da máu me đầm đìa, tất cả quậy ở bên nhau đuổi theo xe.

"Chạy chậm một chút, chị Thiên Tầm vẫn chưa đuổi kịp!" Giang Tiểu Kiệt ngồi ở ghế phụ nói với cô ấy.

Cao Yến hô hấp dồn dập, đầu đầy mồ hôi, hoàn toàn không nghe rõ Giang Tiểu Kiệt đang nói cái gì.

Giang Tiểu Kiệt lập tức ngưng ra một cột băng đâm vào cổ Cao Yến: "Nói chị lái chậm một chút! Có nghe thấy không!"

Cao Yến giật mình, ấy vậy mới thoát khỏi trạng thái căng thẳng cực độ.

"Ừ, ừ, chị lái chậm lại, chậm lại, Thiên Tầm vẫn chưa đi lên."

Cô ấy vừa nói vừa thở phì phò, không dám nhìn gương chiếu hậu nữa, chân cũng buông lỏng để tốc độ chậm lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!