Khi Diệp Bùi Thiên tỉnh lại, trái tim anh hơi co chặt lại vì sợ hãi, cũng không dám mở hai mắt ra.
Anh sợ sẽ "tỉnh lại" giống như những lần trước, mở mắt ra chỉ thấy bóng đêm vĩnh cửu cùng hai đôi mắt đỏ lòm.
Trong căn nhà yên tĩnh, hai con ma vật phát ra tiếng cười hì hì như loài người
Dường như chúng nó cảm thấy hưng phấn vì lại có thể tiếp tục hưởng thụ một bữa tiệc lớn.
Chúng nó sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để bò lại đây, vươn đầu lưỡi nhớp nháp ra quấn lấy cơ thể vừa mới tỉnh lại.
Mang theo nỗi sợ hãi này, Diệp Bùi Thiên miễn cưỡng mở đôi mắt ra.
Trước mắt có ánh vàng ấm áp nhàn nhạt, một cây gậy huỳnh quang nằm trước mặt anh. Đã qua một đêm mà nó vẫn còn phát ra ánh sáng nhu hòa mỏng manh.
Không khí mới mẻ của buổi sáng sớm mang theo hơi lạnh ập vào mặt, anh ngồi dậy trong ánh nắng ban mai.
Một con bướm đậu trên mặt cỏ bị giật mình, nó dang rộng đôi cánh mềm mại bay lướt qua giọt sương đọng trên cỏ, nó bay về phía bầu trời xanh thẳm sáng ngời.
Một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi nằm ở cái đệm bên cạnh Diệp Bùi Thiên, cậu đang khò khè ngủ ngon lành, một cô bé sáu bảy tuổi ngồi ở gốc cây cách đó không xa, cô bé đang vươn tay điều khiển đồng xu lơ lửng trên không, biến nó thành kim châm, lại biến nó thành lưỡi cắt, cô bé coi nó như một trò chơi thú vị làm mãi không biết mệt, thậm chí còn cười ha ha.
Bên cạnh cô bé là người bố đang cong lưng nhặt củi khô trên mặt đất.
Hai cô gái trẻ tuổi vây quanh một cái ấm sành trên đống lửa, khe khẽ nói nhỏ.
"Đây là rắn đúng không? Thật sự có thể ăn à?"
"Đương nhiên rồi, Thiên Tầm bắt về mà không được chắc?"
Ấm sành bốc hơi sôi ùng ục, mùi thơm tràn ra xung quanh.
Thế giới trước mắt Diệp Bùi Thiên trở nên chân thật trong những tiếng ầm ĩ ấy.
Anh giơ tay đặt lên trán, cuối cùng cũng thoát ra ngoài, là thật sự. Anh nghĩ.
"Anh có ăn cái này không?" Có người nói chuyện với anh.
Diệp Bùi Thiên mờ mịt thả tay xuống.
Sở Thiên Tầm đứng trước mặt anh, trên người cô dính đầy sương sớm, trong lòng ôm một đống sơn trà vàng óng.
Cô đang ngậm trái cây trong miệng, nói chuyện ấp úng không rõ, còn cầm một cành sơn trà ném vào lòng Diệp Bùi Thiên.
Mọi người lập tức xông tới vui sướng chia sẻ đống sơn trà ngon miệng trong tay Sở Thiên Tầm.
Ăn bánh quy và khoai lang sấy suốt một đường cho nên trái cây mới mẻ thật sự có sức hấp dẫn rất lớn đối với bọn họ.
"Sau cánh rừng kia có một vườn cây sơn trà, chín một nửa rồi, mọi người có thể đi hái." Sở Thiên Tầm chỉ cho bọn họ: "Hái nhiều một chút, sau này chưa chắc đã gặp lại được."
Mấy cô gái hoan hô một tiếng rồi cầm công cụ đi vào trong rừng, Phùng Tuấn Lỗi cũng đi theo.
Giang Tiểu Kiệt vừa mới tỉnh ngủ, cậu xoa đôi mắt muốn đi cùng nhưng Sở Thiên Tầm kéo lại: "Tiểu Kiệt, em ở lại đây giúp chị chuyện này."
Mỗi khi Sở Thiên Tầm nhờ Giang Tiểu Kiệt làm gì đó là Giang Tiểu Kiệt vô cùng vui vẻ như đạt được vinh dự lớn lao, lần này cũng thế, nghe cô nói vậy là cậu dừng lại ngay.
Diệp Bùi Thiên cũng dừng lại.
"Anh đi hái sơn trà cùng mọi người đi, trên đường có cái ăn." Sở Thiên Tầm thúc giục anh.
Diệp Bùi Thiên chần chờ giây lát rồi cũng đi theo mọi người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!