Nga thành là một thành phố có dân cư thường trú hơn năm triệu, kinh tế phát triển, trong thành có nhiều khu công nghiệp lớn.
Sau tận thế, gần Nga thành có một khu công nghiệp rộng lớn, xung quanh có tường vây, rất thích hợp để né tránh ma vật, rất nhiều người tị nạn đến kéo đến, nơi đây cũng trở thành một trong những căn cứ tị nạn lớn hình thành từ sớm nhất.
Ngày sau căn cứ này trải qua nhiều thay đổi, xây dựng tường thành nguy nga, trở thành pháo đài Nga thành tiếng tăm lừng lẫy thời kỳ đầu tận thế.
Pháo đài này vừa lúc ở giữa Lộ Đảo và Hoa thành, Sở Thiên Tầm dự tính trên đường đến Lộ Đảo sẽ đưa mấy người Cao Yến và Phùng Thiến Thiến đến căn cứ Nga thành tương đối an toàn này, coi như làm việc tốt làm hết đến cùng.
Đến Nga thành rồi cô cũng có thể tiếp tục đi về hướng đông đến Lộ Đảo, một công đôi việc.
Đoạn đường từ Hoa thành đến Nga thành vốn không đến hai trăm km. Cho dù bọn họ vừa đi vừa nghỉ thì không mất bao lâu cũng có thể đến nơi.
Nhưng bắt đầu từ lúc vô tình đưa Diệp Bùi Thiên lên xe, tất cả mọi người trong xe đều cảm nhận được tâm trạng nôn nóng vội vàng của Sở Thiên Tầm.
Bất đắc dĩ càng đến gần Nga thành, huyện xã đông dần ngày càng nhiều, khắp dọc đường đều là xe bị đâm cháy, giao thông tắc nghẽn, đường càng khó đi hơn.
"Lại không đi được nữa rồi, xuống xe." Sở Thiên Tầm dừng xe lại.
Mọi người đi xuống khỏi xe, thuần thục lấy những món đồ có thể dùng được cõng lên người.
Đây đã là lần thứ ba bọn họ đổi chiếc xe khác, mỗi khi xe chạy đến đoạn đường không thể đi được, mọi người chỉ có thể xuống xe đi bộ.
Đi đến đoạn đường có thể đi, Sở Thiên Tầm luôn có thể dễ dàng mở khóa, kiếm một chiếc xe mới cho mọi người đi nhờ.
Bảng chỉ dẫn ven đường bị thứ gì đó đâm phải dẫn tới biến hình nghiêm trọng, có phần thân cụt tay chân của sinh vật gì đó treo ở trên ấy.
Con đường phía trước không có một bóng người, các loại xe hơi bị hư hỏng vây quanh nhau, cánh cửa xe mở rộng thỉnh thoảng bị gió đấy lay động phát ra tiếng kẽo kẹt, không có một chiếc xe nào còn có người ở trong.
Cửa xe tan vỡ cùng thùng xe dính đầy chất lỏng màu đen tỏ rõ mấy ngày trước ở đây đã xảy ra một hồi tàn sát, khắp mặt đất đều là đồ vật và vết máu nhưng lại không nhìn thấy mấy thi thể.
Không có thi thể, chứng tỏ nếu không phải người trong xe sống sót bỏ trốn được thì chính là đã biến thành ma vật.
Khả năng gần khu này có ma vật là rất lớn.
Mọi người xách theo các loại vũ khí thu thập được ở ven đường, cẩn thận đi đến gần chiếc xe kia.
Ven vành đai xanh như có người đứng đó, là một người phụ nữ.
"Cô ta" mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh biếc, làn váy phất phơ trong gió nhẹ, trên cổ lại là bông hoa năm cánh bằng thịt, cánh hoa mở rộng, bên trong có hàm răng sắc bén và hai chiếc xúc tua dài.
Cam Hiểu Đan nhìn thấy con quái vật này liền nhớ lại ngày ma chủng buông xuống, cô ấy đã nhìn thấy loại quái vật này ăn thịt người, lập tức sợ hãi lùi về phía sau vài bước.
Sở Thiên Tầm đặt tay lên vai cô ấy: "Không phải sợ, đây chỉ là ma vật bình thường còn chưa tăng cấp, tốc độ và sức lực đều không lớn. Bọn mày có thể giết nó được."
Sở Thiên Tầm đã không còn tự mình ra tay khi gặp phải ma vật bình thường trên đường.
Chiến đấu nhiều với ma vật mới có thể làm năng lực tăng lên, cũng dễ dàng kích phát tiềm năng trong mỗi người.
Ở lúc này, không ai có thể che chở người khác cả đời, nếu cô bảo vệ quá mức trái lại còn là đang hại bạn bè của mình.
Giang Tiểu Kiệt nóng lòng muốn thử, cậu ấy là người đi ra đầu tiền, khóe miệng treo nụ cười hưng phấn, năm mũi dùi băng bén nhọn dần ngưng kết trong không trung bay lơ lửng bên cạnh cậu ấy.
Dị năng của Giang Tiểu Kiệt đang ngày một tăng mạnh.
Phùng Tuấn Lỗi giao Phùng Thiến Thiến cho Sở Thiên Tầm, tay xách rìu chữa cháy tiến lên.
Cao Yến nắm chặt đôi tay được tô sơn móng tay xinh đẹp, cuối cùng vung cây gậy lao lên.
"Mày cũng đi." Sở Thiên Tầm đẩy Cam Hiểu Đan một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!