Ánh sáng trong phòng rất ám.
Trên vách tường cao có một cái cửa sổ nho nhỏ, ánh sáng hắt vào đánh lên một cái kệ để hàng trong phòng.
Trên cây cột như có một khối thi thể bị xích sắt bó chặt, thi thể kia thê thảm vô cùng, đầu tóc rối loạn che kín khuôn mặt, không nhìn rõ giới tính.
Có thứ gì đó đang nhóp nhép trong góc tối, là hai con ma vật đang tranh nhau gặm đồ ăn.
Ánh sáng nơi đó quá mờ, tới mức mắt thường không thể nhìn rõ được, chỉ có thể nghe thấy tiếng động vang vọng trong căn phòng rộng, là tiếng cắn nuốt làm người ghê tởm.
Sở Thiên Tầm nhíu mày, cảm thấy có gì đó lạ thường.
Theo lý thuyết, ma vật sẽ không cảm thấy hứng thú với thi thể, chúng nó chỉ có lòng cố chấp mãnh liệt với máu thịt còn tươi. Một khi thi thể mất sức sống, ma vật sẽ lập tức đánh mất dục vọng với nó.
Đây là một kho hàng bịt kín, khóa cửa bên ngoài đã tích một lớp bụi, rõ ràng là đã bị khóa ngoài từ rất lâu.
Vì sao ma vật bên trong vẫn còn hứng thú bừng bừng với thi thể hẳn đã chết lâu ngày như vậy?
Cánh cửa bị va chạm từ bên trong dẫn tới biến hình.
Sở Thiên Tầm ngừng thở, cẩn thận đến gần khe cửa, cô muốn quan sát chủng loại và cấp bậc của ma vật ở trong đó.
Trong tầm mắt của cô, thi thể kia đã lộ ra xương trắng, rõ ràng đã chết không thể chết hơn.
Bỗng nhiên, "thi thể" kia khẽ giật, phát ra tiếng rên khe khẽ từ cổ họng.
Sở Thiên Tầm hoảng sợ, không cẩn thận gây ra tiếng động nhỏ.
Ma vật trong phòng bất ngờ dừng động tác, nó quay phắt đầu lại.
Hai đôi mắt đỏ ngầu bắn thẳng đến chỗ Sở Thiên Tầm trong bóng đêm.
Sở Thiên Tầm kinh hãi.
Du Đãng giả khát máu!
Đây là ma vật cấp hai.
Hiện tại ma vật cấp một cũng vô cùng thưa thớt, vậy mà ở đây lại có thể nuôi ra hai con Du Đãng giả cấp hai.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Sở Thiên Tầm lập tức xoay người cất bước bỏ chạy.
Phía sau vang lên tiếng động rất lớn, là ma vật đụng phải cửa phòng.
Cánh cửa đã biến dạng kia bị ma vật đánh rung, xích sắt bên ngoài lay động rầm rầm.
Sau đó là một tiếng ầm vang, cuối cùng cánh cửa bị đẩy ngã.
Hai con ma vật không da, cả người đầy máu bò trên khung cửa.
Cái lưỡi của ma vật thò ra lại thụt vào, nó tăng tốc đuổi theo Sở Thiên Tầm.
Tốc độ của chúng nó rất nhanh, thậm chí có thể đi lại dễ dàng trên vách tường.
Sở Thiên Tầm không quay đầu lại, chỉ lo chạy như điên, hiện tại cô đã chạy tới cửa kho hàng.
"Chị Thiên Tầm ra rồi!" Phùng Thiến Thiến chỉ vào kho hàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!