Tận thế đến khiến cho tất cả những phương tiện hiện đại của con người đều tê liệt.
Không có ánh sáng quang học làm ô nhiễm, bầu trời ban đêm trở nên sáng trong hơn rất nhiều.
Trên trời vật đổi sao dời, hằng tinh sáng lên ánh sáng bất diệt vĩnh hằng của chúng nó, hờ hững nhìn tất thảy buồn vui tan hợp dưới mặt đất.
Sở Thiên Tầm quấn chăn lông ngồi dựa vào vách tường của nhà đất nghỉ ngơi.
Cô ôm Phùng Thiến Thiến vào lòng, cũng kéo chăn quấn quanh cô bé.
Đời trước, khi thể chất của cô còn chưa được ma chủng tăng cao, lại ăn mặc quần áo mỏng manh không đáng tin cậy, làm cho tối đến lạnh không ngủ được.
Phùng Thiến Thiến cũng chủ động chui vào lòng cô như bây giờ, còn cố ý lấy cớ.
"Từ sau khi mẹ lên trời, em chưa từng ngủ cùng chị nào cả." Lúc ấy cô bé luôn cuộn cơ thể ấm áp của mình vào lồng ng. ực lạnh lẽo của Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm nhẹ nhàng sờ đầu cô bé đang ngủ say, cảm thấy độ ấm này vẫn giống như kiếp trước.
Cô nhìn bầu trời đầy sao trên đầu, nhớ tới những chuyện nhỏ nhặt trong mười năm của đời trước.
Cô đã từng cho rằng cuộc đời trong quá khứ tràn ngập bi thảm và hắc ám, không có một nơi nào là có ánh mặt trời.
Ai ngờ bây giờ cẩn thận nhớ lại, cái làm cô ấn tượng sâu nhất lại chính là những ký ức ấm áp nho nhỏ kia.
Giống như là từng ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, tuy rằng rất nhỏ nhưng lại làm người ta khó quên hơn rất nhiều so với bầu trời đêm dày đặc.
Thì ra khi cô đói khổ lạnh lẽo, ngã vào ven đường lầy lội, đã từng được một vị bác sĩ cho miếng bánh khô.
Cũng từng được Cao Yến đến dọn chiến trường lôi ra từ đống xác chết khi hôn mê bất tỉnh, kề bên tử vong.
Cũng từng đi ăn cắp vật tư, suýt nữa bị đánh chết thì được một người xa lạ lên tiếng giúp đỡ…
Nhớ đến những chuyện này, thật sự cuộc sống cũng không phải quá tồi tệ, Sở Thiên Tầm thầm nghĩ.
Phùng Tuấn Lỗi ngồi bên đống lửa, vội vàng cắt mấy củ khoai lang chín thành miếng, rải lên sọt tre đặt ở gần đống lửa, anh ấy muốn hong khô khoai lang làm lương khô để mang ăn trên đường.
Cao Yến và Cam Hiểm Đan vây quanh ấm sành, cả hai đang vội nấu chín chỗ thịt gà còn dư, họ xé nhỏ rang lên làm ruốc.
"Thiên Tầm nói rang thế nào? Em không làm đúng không ạ?"
"Chắc là không, nhìn thịt tơi ra rồi đó, nhìn cũng ra hình ra dáng phết."
Hai cô gái châu đầu vào nhau nhìn chằm chằm thịt gà trong ấm sành.
Sợ quấy rầy đến Sở Thiên Tầm đang nghỉ ngơi sau khi bận rộn cả ngày, cả hai đều cẩn thận nói thầm.
"Em và Thiên Tầm học cùng nhau, đều là sinh viên, sao cái gì cô ấy cũng biết mà em thì không biết gì vậy." Cao Yến oán giận.
"Cái này có liên quan gì đến bằng cấp đâu? Trường học lại không dạy cái này, chị được thì chị đến thử xem?" Cam Hiểu Đan không vui đưa chiếc thìa gỗ sang.
"Không không không, chị không được, chị không được. Chị nấu nướng siêu kém, Hiểu Đan em cứ làm đi. Chẳng may nấu hỏng, ngày mai đi đường lại không có gì để ăn."
Sở Thiên Tầm nhắm mắt nghe tiếng nói thầm của bạn bè, cảm thấy lòng nhẹ nhàng lạ thường.
Lần trước cũng ở con đường này, cô quá nhỏ yếu, gần như là ở tầng đáy của xã hội, cái nhìn thấy cũng là mặt tàn khốc đen tối nhất của nhân tính.
Bây giờ cô mạnh hơn rất nhiều, người bên cạnh đều kính sợ và cảm kích cô, kẻ ác xa lạ cũng không dám làm gì quá đáng trước mặt cô.
Bởi vậy, cùng trên một con đường, so với kinh hoàng thảm hại của trước kia, bây giờ cô cảm thấy lòng mình có thêm ấm áp và vui sướng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!