Chương 16: (Vô Đề)

Ba chữ Mạnh Vinh Hiên rơi vào tai Sở Thiên Tầm, bấy giờ cô mới nhớ ra rốt cuộc mình đã gặp người này ở đâu.

Ở kiếp trước, khoảng một năm sau khi ma chủng buông xuống, Sở Thiên Tầm cuối cùng cũng quay về được Lộ Đảo sau khi gặp bao trắc trở trên đường đi.

Lúc ấy cái tên Mạnh Vinh Hiên đã vang vọng khắp đảo.

Anh ta từng được vô số người ký thác kỳ vọng, dâng lên thần đàn như một anh hùng.

Rồi lại bị chính anh em của mình vu oan giá họa, kéo xuống thần đàn, rơi vào kết cục chết không được tử tế.

Lúc ấy Sở Thiên Tầm còn rất nhỏ yếu, tranh đấu của những nhân vật tai to mặt lớn ấy không liên quan gì đến cô. Cô chỉ nhớ rõ ngày những ma vật khổng lồ vượt qua eo biển bao vây Lộ Đảo, Sở Thiên Tầm trốn ở một góc ẩm ướt trong pháo đài, run bần bật nhìn ma vật lộ ra cái đầu bên ngoài bức tường thành của pháo đài, liều mạng cầu nguyện người anh hùng đứng trên tường thành có thể lấy thắng lợi trở về.

Ngày ấy mây đen sấm sét che kín vùng trời trên đỉnh đầu, tia chớp đánh tán loạn khắp nơi, quái vật bị tiêu diệt trong tiếng la hét quỷ dị của chúng.

Sở Thiên Tầm ngẩng đầu lên từ trong góc, vừa lúc nhìn thấy Mạnh Vinh Hiên đứng ở trên tường thành cao cao, tia chớp chiếu sáng sườn mặt của anh ta.

Lúc ấy anh ta là hy vọng của toàn bộ người dân trong thành.

Không lâu sau đó, cô lại nghe nói anh ta chết trong tay người anh em của mình chỉ vì nội đấu.

Ban ngày chỉ gặp gỡ thoáng qua cho nên Sở Thiên Tầm không thể liên hệ người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, dáng vẻ nhân viên văn phòng rõ rệt với người anh hùng uy danh hiển hách của Lộ Đảo trước kia.

Cô đứng dậy đi ra ngoài.

"Thiên, Thiên Tầm, mưa to vậy mà mày còn đi đâu?" Cam Hiểu Đan gọi cô.

"Mọi người không cần để ý." Sở Thiên Tầm đi vào màn mưa.

Tuy rằng cô và Mạnh Vinh Hiên chưa từng có quan hệ gì cả.

Nhưng dù sao đây cũng là một vị anh hùng từng che chở tính mạng cho người dân cả thành phố, Sở Thiên Tầm cũng từng là một trong ngàn vạn người được anh ta bảo vệ.

Dưới tình huống không nguy hại đến tính mạng, cô không thể trơ mắt nhìn Mạnh Vinh Hiên bị vứt bỏ dưới ven đường khi trời đang mưa như trút nước được.

Năm đó mặc dù là kẻ địch của Mạnh Vinh Hiên nhưng sau khi giết anh ta, kẻ đó cũng không dám tùy ý xử lý thi thể, thậm chí còn cử hành tang lễ long trọng cho anh ta.

Đội mưa đi vào đêm tối, Sở Thiên Tầm tìm được Mạnh Vinh Hiên ở ven đường cách cửa hàng tiện lợi không xa.

Anh ta bị vứt dưới tấm biển quảng cáo, tấm biển ấy hoàn toàn không thể che được nước mưa, anh ta ngâm mình trong nước, hôn mê bất tỉnh.

Khi Sở Thiên Tầm khiêng Mạnh Vinh Hiên trở về, người trong cửa hàng tiện lợi đều lắp bắp kinh hãi.

Sở Thiên Tầm không để ý đến bọn họ, cũng không quay về bên cạnh Cam Hiểu Đan và Cao Yến mà cầm lấy ba lô của mình, kéo người đàn ông trên vai đến góc tường cách xa mọi người, sau đó cô cũng ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Trong bóng đêm có tàn thuốc lúc sáng lúc tối, chiếu ra hình dáng của một người đàn ông, anh ta đánh mắt, lập tức có hai người đàn ông đứng dậy đi đến trước mặt Sở Thiên Tầm.

"Cô bé, cô đừng xen vào việc của người khác. Anh Uy của chúng tôi đã nói rồi, người này không thể vào đây được." Một người đàn ông lên tiếng.

"Người không cao lớn nhưng sức lực không nhỏ nhỉ, khiêng ở đâu thì mang về đó, các anh sẽ không so đo với cô." Một người đàn ông khác thuần thục xoay chiếc đao trong tay.

Sở Thiên Tầm không nói lời nào, cô rút khẩu súng lục ra, lạch cạch một tiếng, chốt bảo hiểm đã bị đẩy lên.

"Súng?"

Hai người đàn ông lùi về phía sau theo bản năng, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, do dự vài giây rồi cùng lùi về bên cạnh người đàn ông hút thuốc.

"Anh Uy, con kia có súng, súng thật."

Anh Uy rít một hơi mạnh, mím môi ném tàn thuốc xuống đất rồi dùng chân ấn mạnh xuống, khói thuốc phả ra từ lỗ mũi của anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!