Xe chạy nửa ngày, quả nhiên Phùng Thiến Thiến dần hạ sốt, cô bé mở mắt trong lòng Phùng Tuấn Lỗi, vươn bàn tay nhỏ sờ râu lún phún trên cằm bố.
"Bố ơi, con mơ thấy mẹ."
Đôi mắt Phùng Tuấn Lỗi đỏ lên, anh ấy cúi đầu hôn lên trán con gái, trong lòng nhớ tới người vợ đã qua đời hai năm.
Chiếc vòng cổ kim loại trên cổ anh ấy bỗng nhiên bay lên, chậm rãi bay ra khỏi cổ anh ấy sau đó rơi vào tay Phùng Thiến Thiến.
Cô bé mở mặt dây chuyền ra, sờ ảnh mẹ bên trong, nhẹ nhàng gọi: "Mẹ ơi."
Con gái nhỏ tuổi đắm chìm trong nỗi nhớ mẹ, hoàn toàn không ý thức được mình đã làm ra chuyện ghê gớm gì.
Phùng Tuấn Lỗi kinh hãi khi nhìn thấy con gái đột nhiên có "công năng đặc dị", nhất thời không biết làm sao.
Sở Thiên Tầm quay lại nhìn thoáng qua, ghen ghét đến ngứa răng, nếu có thể cho cô dị năng này thì tốt biết bao.
Xe hummer chạy nhanh lướt qua người đi bộ. Đang chạy, Sở Thiên Tầm đột nhiên lùi xe lại rồi dừng bên cạnh một cô gái đang ngồi xổm gạt lệ ở ven đường.
Cô gái kia ngẩng đầu nhìn thấy Sở Thiên Tầm thì lập tức khóc ra tiếng: "Thiên Tầm hu hu…"
Đây chính là Cam Hiểu Đan, bạn cùng phòng của Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm ghét bỏ nhìn cô ấy: "Sao giờ mày mới đi đến đây, túi đâu? Mới thế đã mất rồi?"
Cam Hiểu Đan ngồi trên ghế phụ, quần áo trên người cô ấy dính đầy bùn đất, trên mặt thì lẫn lộn cả nước mắt lẫn nước bùn, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ cô sinh viên tươi sáng của ba ngày trước.
"Con quái vật kia vừa xuất hiện là cả đám loạn hết lên, mới đầu tao và trưởng phòng còn ở bên nhau, lúc sau một vài chiến sĩ xuất hiện đuổi bọn tao lên đường quốc lộ. Người loạn quá, không biết trưởng phòng lạc đi đâu rồi." Cam Hiểu Đan khóc sướt mướt.
"Tao đi theo mọi người đến được đây, mệt gần chết, thật sự không đi nổi nữa mới ngồi xuống ven đường ăn gì đó. Ai ngờ vừa lấy ra thì có ba thằng đến cướp mất túi, còn… Còn… Hu hu, bọn nó đẩy tao xuống mương."
Sở Thiên Tầm liếc cô ấy một cái: "Đừng khóc, khóc cái rắm. Biết là mày rơi vào mương, không biết còn tưởng mày bị cái gì."
Cam Hiểu Đan không dám khóc nữa.
Không biết vì sao sau khi tận thế tiến đến, Sở Thiên Tầm dịu dàng hiền lành nhất phòng ký túc đột nhiên như thay đổi thành người khác, trong một đêm đột nhiên trở nên nghiêm nghị quả cảm, thậm chí còn có hơi lạnh lùng.
Nhưng may mắn có Sở Thiên Tầm như vậy.
Nhìn thấy Sở Thiên Tầm, Cam Hiểu Đan như thấy được chỗ dựa, thể xác và tinh thần đều thả lỏng xuống.
Nếu ngay từ đầu không có Thiên Tầm ép mình bò xuống từ cửa sổ để đi cùng mọi người thì có lẽ bây giờ mình đang cố bảo vệ mấy quả táo, bất lực trốn chạy trong trường có ma vật hoành hành.
Đoạn đường phía trước dần xuất hiện nhiều xe đậu ở ven đường hơn.
Sở Thiên Tầm cũng tạt vào lề đường.
Trong xe vang lên tiếng bụng sôi ùng ục, là bụng của Cam Hiểu Đan, tiếng động cực kỳ rõ ràng.
Cam Hiểu Đan xấu hổ liếc nhìn Sở Thiên Tầm nhưng rồi lại nhịn xuống không nói ra.
Mặc dù mới chỉ trải qua hai ngày chạy trốn nhưng cũng đủ cho cô ấy biết thế giới này đã không phải ngày xưa, đồ ăn đã không phải vật phẩm rẻ tiền mà bạn cùng phòng có thể chia sẻ với nhau.
Phùng Thiến Thiến ở ghế sau ôm cổ bố, nhỏ giọng nói: "Bố ơi, con đói."
Sở Thiên Tầm dừng xe dưới một bóng cây rồi mở cửa nhảy xuống.
Tuy rằng cô đã chuẩn bị rất nhiều đồ nhưng thật ra cô cũng không coi trọng số đồ ăn trong xe này.
Khoảng cách Hoa thành đến Lộ Đảo là một nghìn km, trên đường có thể gặp tình huống tắc đường hoặc là bị lún bất cứ lúc nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!