Trên mặt băng láng bóng như gương.
Một con ma vật khổng lồ, tái nhợt và thối rữa, toàn thân là cấu trúc xương trắng bạc. Xung quanh người nó là vô số dải lụa trắng bán trong suốt rủ xuống, chậm rãi bay xuống dưới ánh trăng mờ ảo.
"Nhân loại, các người đã đến." Một giọng nữ trầm thấp, êm tai, phát ra từ chiếc đầu hóa xương bạc sáng. Hốc mắt đen thẳm của chiếc sọ không có lấy một chút ánh sáng, chỉ là hai khoảng trống tối om, "hình như ta ngửi được hơi thở của kẻ mạnh. Để ta xem thử, trong các người có ai đủ sức dẫn ta tìm về con đường của sinh mệnh hay không."
Trên vùng băng nguyên rộng lớn, quân đội Bắc Cảnh triển khai thành hàng. Ngoài các thành viên của đội Lẫm Đông Chi Tâm, còn có thành chủ Từ Dương là Ôn Đồng Tế, đội trưởng Tật Phong quân đoàn là Túc Văn Quang, đội chiến đấu Đông thành là Quý Phồn, cùng các chiến đội lớn nhỏ của thành Phổ La đều mang theo tinh anh đến tiếp viện.
Cho đến nay, chưa ai từng đối đầu với ma vật cấp sáu. Con ma vật đang lơ lửng trên không kia khiến mọi người lần đầu tiên thật sự nhận ra sức mạnh khủng khiếp của ma vật cấp cao.
Túc Văn Quang giỏi về chiến lược nên đảm nhiệm chỉ huy tổng thể trận chiến.
Mệnh lệnh tác chiến lần lượt được Đồ Diệc Bạch truyền vào tai từng đội trưởng.
Đôi mắt Đồ Diệc Bạch phát ra ánh bạc, mọi chi tiết trên chiến trường đều hiện rõ mồn một trong tầm mắt của cậu.
"Đoàn trưởng Túc, bên kia e là trụ không nổi, công kích của ma vật quá mạnh." Cậu nói.
"Nói Hoằng Lượng lui về, bảo người của Ôn Đồng Tế lên thay." Túc Văn Quang cau chặt mày, chăm chú quan sát cục diện giao tranh khốc liệt phía trước.
Giữa màn sương lạnh, vô số dải lụa trắng mềm mại lặng lẽ chuyển động trong đêm. Cảnh tượng đẹp một cách quỷ dị.
Nhưng không chiến sĩ nào, dù là thủ hệ phòng ngự mạnh đến mấy cũng không thể cầm cự nổi quá vài hiệp khi bị chúng chạm vào. Anh ấy buộc phải không ngừng đổi người ở tiền tuyến để giữ cho chiến sĩ kịp lùi về trị liệu.
Người duy nhất có thể đứng vững trước ma vật là người cầm song đao đen đỏ.
Trận chiến này gần như lật đổ hoàn toàn định kiến của Túc Văn Quang về việc phụ nữ thì mặc định yếu đuối.
Cô gái đang đối đầu với ma vật khủng bố kia không chỉ sở hữu dị năng mạnh và cấp bậc cao, mà còn mang theo khí thế ngang nhiên, không sợ sống chết.
Luồng cát vàng luôn theo sát cô, phối hợp ăn ý với từng nhịp tấn công của cô, đó là sự tin tưởng có thể giao cả tính mạng, làm người xem thấy xem thế là quá đủ.
"Thành chủ, công kích mạnh quá, anh em thật sự không trụ nổi!" Một thánh đồ từ căn cứ Từ Dương cả người đầy máu rút khỏi chiến trường.
"Mẹ kiếp, không trụ nổi cũng phải trụ, đến cả một cô gái còn đứng vững được!" Ôn Đồng Tế đá văng người kia, xắn tay áo: "Để ông tự lên lên."
Sau trận này, ông ta đã nhận rõ cô gái trước mặt chắc chắn sẽ là một trong những cao thủ đỉnh cao của nhân loại. Kết thân được với một cầu nguyện giả cao cấp như vậy, từ nay về sau con đường vượt cấp của ông ta sẽ không còn khủng bố như băng qua quỷ môn quan nữa. Người đàn ông thực dụng và trọng lợi ích như hắn, trong thời khắc này cũng lấy ra thành ý lớn nhất của mình.
"Tiểu Bạch, xem tình hình giúp anh, anh cũng lên." Túc Văn Quang vỗ nhẹ vai Đồ Diệc Bạch, vác thương xông vào chiến trường.
Người có thể chiến đấu đã không còn nhiều. Ma vật cũng bước vào giai đoạn cuồng hóa cuối cùng. Dù xét ở phương diện nào, anh ấy cũng không thể để Sở Thiên Tầm xảy ra chuyện.
Đây có lẽ là một trận chiến đoàn kết hiếm hoi giữa các thánh đồ đỉnh cao của Bắc Cảnh kể từ khi ma chủng buông xuống.
Sau một cuộc chiến sinh tử khốc liệt, cuối cùng ma vật khổng lồ kia cũng ầm ầm rơi xuống từ không trung.
Sở Thiên Tầm đứng trên khung xương to lớn của nó, mũi đao chỉ về phía khớp cổ sáng bạc dưới ánh trăng, cắt mở xương, lộ ra ma chủng xanh biếc bên trong. Toàn thân cô ướt đẫm máu và mồ hôi, trong mắt không giấu nổi phấn khích.
Một ma vật cấp sáu, chỉ trong chưa đầy một năm, cô đã có thể chạm tới độ cao này. Trong lòng cô dâng lên niềm kiêu hãnh khó tả.
"Cô là người chị mà Tiểu Kiệt nhắc đến sao?" Một giọng nữ dịu dàng phát ra từ khung xương trống rỗng bên dưới.
Sở Thiên Tầm sửng sốt: "Mày nói gì?"
Con ma vật kia quay đầu, hốc mắt đen trống không nhìn về phía cô: "Đứa trẻ ấy, yếu ớt và cô đơn, xin đừng quá làm khó cậu ta."
Cô cau mày chặt lại.
Trước đây, trong mắt cô, ma vật là những kẻ khát máu tàn bạo, chỉ biết giết chóc, không có tình cảm, là dị tộc không chết không thôi với nhân loại. Cô chưa từng nghĩ sẽ trò chuyện với ma vật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!