Chương 122: (Vô Đề)

Giữa trời đại tuyết mịt mù nơi băng nguyên, một thiếu niên mặc áo mỏng chậm rãi bước tới.

Trong gió tuyết cuồng nộ, y đi như dạo bước giữa vườn xuân ấm áp, nhàn nhã, thong dong.

Phía trước y hiện ra một căn nhà gỗ nhỏ xinh xắn, được xây dựng rất tinh tế, có hàng rào, có bậc thang, có cửa sổ và cả ống khói nhỏ.

Mái nhà phủ dày một lớp tuyết trắng, bên trong cửa sổ truyền ra ánh đèn vàng ấm áp.

Giữa vùng tuyết hoang vu không bóng người, giữa cánh đồng tuyết kéo dài vạn dặm lại có một căn nhà của con người sáng, việc này thật sự kỳ lạ.

Giang Tiểu Kiệt tiến vào sân nhỏ, cánh cửa chính tự động mở ra.

Trong phòng, một cô gái trẻ mặc váy viền hoa đang ngồi cạnh chiếc bàn gỗ, cô khép quyển sách trong tay lại, nhẹ nhàng ngẩng đầu, khuôn mặt dịu dàng.

"Hiếm khi có khách ghé qua, mời vào đi, đồng bào của ta."

Bên trong nhà có lò sưởi âm tường, ánh lửa hồng rọi sáng khắp nơi, chiếu lên nội thất tinh xảo bằng gỗ.

Sàn gỗ phủ thảm mềm, trên bàn tròn nhỏ đặt sẵn bút, nghiên mực và một bình hoa khô xinh xắn. Giá sách bên tường chứa đầy sách vở, điểm xuyết vài món đồ trang trí tinh tế.

"Đừng cười ta, ta chỉ là cảm thấy hứng thú với cách sống của loài người, muốn trải nghiệm thử một chút thôi." Cô gái trẻ mỉm cười, giơ tay mời Giang Tiểu Kiệt ngồi xuống đối diện, giọng nói mềm mại lễ độ, "cậu có muốn ăn gì không? Trong hầm có thức ăn dự trữ."

Giang Tiểu Kiệt lắc đầu, ngồi xuống ghế đối diện, lập tức nhận ra đối phương là một ma vật giống như y, chỉ là cô che giấu bản thân quá kỹ, cho dù cách sinh sống còn giống con người hơn cả con người thật.

Giang Tiểu Kiệt đã từng lang thang khắp hoang dã trong thời gian dài, gặp vô số đồng loại. Những đồng bào ấy hoặc ngây thơ, hoặc lạnh lùng, phần lớn đều không thể trò chuyện được như người bình thường.

Đây là lần đầu tiên y gặp được một kẻ giống mình, một đồng bào thật sự có thể giao lưu. Cô gái này đã thành ma từ lâu, là một Sa Đọa giả cấp sáu.

"Vì sao cậu lại cảm thấy hứng thú với Sở Thiên Tầm đến thế? Nhiều lần chủ động tiếp cận cô ấy. Cô ấy rất mạnh, cấp bậc cũng không thấp hơn cậu hay ta, lại còn có đồng đội hùng hậu. Lỡ sơ suất, cậu sẽ chết trong tay bọn họ, ma chủng cũng bị khảm lên chuôi kiếm của cô ấy đó." Cô gái bật cười.

"Đối với ta, chị gái kia không giống những người khác."

"Chúng ta là Ma tộc, hoàn toàn khác biệt với loài người. Chẳng lẽ cậu còn bị ảnh hưởng bởi ký ức từ thân xác con người trước kia sao?"

"Cô không nhận ra à? Chúng ta đến thế giới này chưa bao lâu, nhưng ký ức của họ lại vô cùng dài dòng. Tuy có phần buồn cười nhưng cũng có rất nhiều điều khiến ta cảm thấy hứng thú." Giang Tiểu Kiệt nói ra nghi vấn vẫn luôn lởn vởn trong lòng y.

"Cậu thật đặc biệt. Cách tư duy của cậu giống con người đến lạ. Ta có thể hỏi vì sao không?" Cô gái hỏi.

"Lúc ta mới thức tỉnh, thế giới rất hỗn loạn. Một lượng lớn ký ức hỗn tạp đổ ập vào đầu ta khiến ta choáng váng. Khi ấy, chính chị Thiên Tầm đã dùng một luồng ánh sáng vàng bao phủ lấy ta, giúp đầu óc ta tức khắc trở nên tỉnh táo. Dù khi đó ta vẫn còn yếu, nhưng ta đã không giống như các đồng loại khác, không có giai đoạn mê mang mờ mịt lúc vừa sinh ra."

"Ồ, tỉnh lại đã có ý thức à?" Trong giọng nói của Sa Đọa giả cấp sáu mang theo một chút kinh ngạc, nhưng dường như cũng không thấy quá bất ngờ. "Theo ta biết, dù chúng ta thức tỉnh ở giai đoạn nào, khi mới sinh ra cũng đều ngây ngô vô tri, chỉ hành động theo bản năng. Có lẽ lúc ấy cậu vẫn giữ lại được một phần ý chí con người. Ấy vậy cậu mới khác biệt như thế."

"Khác biệt ư? Ta hiểu rõ mình cũng không phải con người. Ta không có cái gọi là tình cảm như họ. Nhưng ta cũng không giống Ma tộc chúng ta. Cho nên, ta mới đặc biệt chú ý đến cầu nguyện giả trong đám người ấy."

"Cầu nguyện giả?"

"Họ có năng lực trấn an tâm trí con người, giúp con người không bị ma hóa khi thăng cấp."

"Thì ra loài người cũng có năng lực như vậy."

"Ta vẫn luôn rất hoang mang, không hiểu mục đích tồn tại của chúng ta là gì. Vì sao hành tinh mẹ lại trục xuất chúng ta đến Trái Đất? Chúng ta không thể sinh sản, chỉ có thể ký sinh trong cơ thể người. Tiêu diệt toàn bộ loài người, đồng nghĩa với sự diệt vong của chính mình. Nhưng nếu cứ tiếp tục như bây giờ, chủng tộc chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị diệt trừ bởi loài người yếu ớt ấy. Bọn họ mưu mô, đa trí, giỏi phối hợp.

Trong số họ không chỉ có cầu nguyện giả giúp ổn định khi thăng cấp mà còn có cả kẻ bất tử là vĩnh sinh giả. Chẳng lẽ, mục đích hành tinh mẹ thả chúng ta xuống đây chỉ là để cuối cùng, chúng ta tiêu vong trong cơ thể loài người sao?"

Tại thành Phổ La.

Túc Văn Quang đích thân dẫn Kha Hoằng Lượng cùng vài anh em đến nơi ở của Sở Thiên Tầm để nói lời cảm ơn.

Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên vừa bước ra cửa đã thấy một hàng người đứng chỉnh tề, đồng loạt khom lưng chào:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!