Chương 121: (Vô Đề)

Trong lúc mọi người còn đang trò chuyện, nơi xa chợt vang lên tiếng gầm trầm thấp.

Âm thanh ấy truyền đến qua mặt đất, chấn động mạnh đến mức làm bụi đất trên tường rơi xuống lả tả.

Sở Thiên Tầm lập tức nhìn xuống từ cửa sổ tầng hai, chỉ thấy quanh khu dân cư có không ít chiến sĩ mặc giáp, mang theo vũ khí vội vã đi ra. Trên những mái nhà thấp bé khắp pháo đài, từng bóng người mặc đồ đen di chuyển vun vút, đồng loạt lao về hướng phát ra tiếng động.

"Mọi người nghỉ ngơi đi, tôi và Thiên Tầm ra ngoài xem thử." Diệp Bùi Thiên đứng dậy, hai người nhìn nhau gật đầu một cái rồi đồng loạt nhảy khỏi cửa sổ.

Tường thành phía khác của pháo đài Phổ La vốn yên ả, lúc này lại hiện lên một bóng ma vật khổng lồ giữa vùng băng nguyên mênh mông.

Con ma vật kia có thân hình khổng lồ, thậm chí còn cao hơn cả tường thành. Hình dạng nó giống như một con tuần lộc dị biến, bốn chân chống trước, dáng dấp như loài dã thú, lại có một đôi chi trước giống cánh tay người khổng lồ chống trên mặt tuyết mà di chuyển. Móng tay đen ngắn cắm vào nền tuyết trắng, trông vô cùng kỳ quái.

Trên đầu nó mọc ra một đám lông trắng rối tung, dài như ống quản. Ẩn dưới lớp lông đó là một khuôn mặt khổng lồ mang hình người, lạnh lùng vô cảm. Đôi mắt vô thần kia xuyên qua tầng tầng lớp lớp bông tuyết, quét nhìn các chiến sĩ đứng trên tường thành. Trên ngực nó mọc thêm một đôi tay gần như giống tay người, so với cơ thể đồ sộ thì cặp tay trắng bệch, móng đen ngắn ấy dường như chỉ dùng để dọa người.

Gió tuyết càng lúc càng lớn, quất thẳng vào mặt Sở Thiên Tầm. Cô không nhúc nhích, hai tay khoanh lại, đứng trên đầu tường nhìn về phía con ma vật đang di chuyển trong tuyết trắng mênh mông. Trong lòng cô thầm cảm khái, không ngờ, từ sớm như vậy đã xuất hiện loại ma vật cấp cao như Yên Diệt giả.

Loại ma vật này, một khi cuồng hóa thì đôi tay trước ngực nhìn tưởng như dư thừa ấy sẽ trở thành vũ khí chủ yếu. Vì phương thức giết người quá tàn bạo, thường khiến nạn nhân không còn nguyên vẹn xác thịt, nên nó mới bị gọi là "Yên Diệt giả".

Diệp Bùi Thiên đứng bên cạnh cô, hai người sóng vai nhìn ra xa. Anh giơ tay lên, dựng một bức tường thấp bằng đất và cát chắn trước người Sở Thiên Tầm, giúp cô cản bớt gió tuyết.

Bên ngoài tường thành, một đội chiến đấu đã lao vào giao tranh kịch liệt với ma vật. Trên tường, rất nhiều thánh đồ hoặc đứng hoặc ngồi xổm đến xem cuộc chiến.

Rõ ràng ở pháo đài Phổ La đã hình thành một số quy tắc bất thành văn. Tuy xuất hiện một con ma vật cấp năm hiếm gặp, nhưng vì đã có đội chiến đấu chủ lực ra tay nên những người khác đều tuân thủ quy tắc, không ai xông vào tranh đoạt ma chủng. Chỉ có vài người liếc nhìn Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên bằng ánh mắt đầy cảnh giác.

Tình hình như vậy rất giống với cách vận hành mà kiếp trước Sở Thiên Tầm đã quen thuộc.

Những căn cứ lớn và ổn định, ít nhất là ở khu vực ngoại thành, đã dần hình thành cơ chế đối phó ma vật, không còn hỗn loạn bởi những việc như tranh giành con mồi, tiêu hao thiết bị, mất trật tự.

Dĩ nhiên cô cũng hiểu, nếu ở vùng hoang dã không người, gặp ma chủng quý giá, thì loại quy tắc mong manh này hoàn toàn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

"Có vẻ lần này chiến đội Tật Phong sẽ chiếm được rồi, không đến lượt chúng ta ra tay."

"Hừ, may mắn thật đấy, ma vật cấp năm tự động xuất hiện trước cửa thành, lại bị họ giành mất cơ hội trước."

"Đừng nói kiểu đứng nhìn rồi chê bai. Đây là ma vật cấp năm đấy, hiện tại còn chưa cuồng hóa. Ngoài Kha Hoằng Lượng của Tật Phong ra, cậu thử gọi một thánh đồ cận chiến nào khác ra đỡ thử xem? Tôi thấy chẳng ai chịu nổi cả."

Ngoài tường thành, trận chiến đang diễn ra căng thẳng. Đội giao chiến phối hợp cực kỳ ăn ý. Chiến sĩ cận chiến Kha Hoằng Lượng mặc giáp trụ phòng ngự cực cao, một tay cầm khiên, một tay cầm kiếm, liên tục quấn lấy ma vật, điều hướng nó ra xa khỏi vị trí đồng đội.

Phía sau là các thánh đồ hệ khống chế tấn công từ xa, các dị năng đủ loại luân phiên tung ra, không ngừng đánh lên cơ thể khổng lồ kia. Ma vật bị hàng loạt xích kim loại, tia điện đan xen trói buộc, làm tốc độ của nó chậm chạp, mỗi bước đều vô cùng khó nhọc.

Lực lượng tấn công tầm xa được bố trí rải rác khắp chiến trường, có thể rút lui ngay khi ma vật tới gần.

Hiển nhiên đây là một đội chiến đấu từng kinh qua chiến trường, phối hợp thuần thục, nắm vững kỹ thuật đối đầu ma vật.

Những thánh đồ hệ khống chế có thể chất yếu thì tập hợp một chỗ cùng thánh đồ hệ phụ trợ, phía trước còn có các thánh đồ hệ phòng ngự bảo vệ nghiêm ngặt.

Gần đại bản doanh của nhân loại ở miền Bắc, nơi hội tụ không ít ma vật mạnh mẽ, đương nhiên cũng thu hút nhiều cao thủ tụ họp. Họ giống như Sở Thiên Tầm, đều mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn ở nơi hiểm địa này.

"Sắp cuồng hóa rồi." Sở Thiên Tầm khẽ nói.

Vừa dứt lời, ma vật ngẩng cổ rống lên, âm thanh trầm thấp lan ra khắp mặt đất như có từ tính. Bông tuyết lấy nó làm trung tâm, cuồn cuộn tỏa ra xung quanh.

Lúc này đôi tay luôn siết chặt trước ngực của ma vật mở ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng sáng nhỏ nhưng chói lóa. Quả cầu ánh sáng ấy màu trắng, rất nhỏ, quanh viền có vầng đen nhạt, xen lẫn tia điện lóe sáng, khiến ai cũng cảm nhận được sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong đó.

Chiến sĩ cận chiến đang đối đầu trực diện với ma vật lập tức được bao phủ bởi một lớp giáp lân màu bạc. Một chiếc mũ bảo hộ bằng bạc hiện lên che kín đầu và mặt anh ấy.

Anh ấy nhanh chóng rút lui, khiên chắn phía trước bảo vệ toàn thân.

Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, anh ấy rõ ràng nhận ra đòn tấn công sắp tới vô cùng khủng khiếp. Nhưng anh ấy không thể chạy, vì là người có khả năng phòng ngự mạnh nhất trong đội. Nếu anh ấy rút lui, ma vật quay sang tấn công đồng đội, thì với sức mạnh ấy, không ai có thể chống đỡ được. Cho nên, anh ấy chỉ có thể đứng đó chịu đựng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!