Chương 119: (Vô Đề)

Bên dưới cổng thành, Quý Phồn dẫn theo Chân Hạo Nhiên cùng một nhóm người ra nghênh đón.

"Tiểu Quý à," Ôn Đồng Tế ngồi trên lưng một con ngựa cao lớn, hắn không xuống ngựa, vẻ mặt kiêu ngạo của kẻ ở vị thế trên, cúi đầu nhìn Quý Phồn nói: "Xem ra chính cậu là người giải quyết được con Sa Đọa giả kia? Nhận được tín hiệu cầu viện của các cậu, tôi đã cực khổ huy động bấy nhiêu người đến đây, hóa ra lại đến chậm một bước rồi."

Quý Phồn cảm thấy có điều bất ổn. Lúc Đông thành bị ma vật phá tan, thành chủ hy sinh, thương vong vô số, anh ấy từng nhiều lần phái người cầu viện đến các pháo đài lân cận, đặc biệt là tìm đến vị thành chủ nổi danh này của thành Từ Dương này. Nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng và những lời lấy lệ hờ hững.

Giờ ma vật đã bị tiêu diệt, thành trì đang được tái thiết, người này lại gióng trống khua chiêng kéo đại quân tới. Quý Phồn thật sự không rõ đối phương có tính toán gì.

Nhưng Quý Phồn trời sinh hiền lành, không đặt nặng vấn đề quyền lực, cũng chẳng có ý định kiểm soát Đông thành.

Sau một hồi cân nhắc, anh ấy âm thầm đưa ra quyết định, nếu Ôn Đồng Tế đến nhặt của hời, muốn nắm quyền ở Đông thành thì cứ để hắn.

Bởi nơi đây giờ chỉ là một thành trì hoang tàn đổ nát, cần một người mạnh mẽ để lãnh đạo vực dậy. Tòa thành trì mới trải qua kiếp nạn này thật sự không gánh nổi một lần tấn công nữa. Nói cách khác, nếu đối phương muốn chiếm lấy, họ cũng chẳng còn cách nào phản kháng. Vậy thì, chi bằng cứ nhường lại.

"Thành chủ Ôn đường xa tới đây, vất vả rồi. Mời vào thành nghỉ ngơi một chút?" Quý Phồn hạ quyết tâm, cố gắng giữ thái độ khiêm nhường, khẽ cúi đầu mời chào.

Ôn Đồng Tế đùa nghịch roi ngựa trong tay một lúc, ngồi trên cao liếc nhìn anh ấy. Hắn thích cái cảm giác nhìn xuống từ trên cao, những người phải cúi đầu vì sợ mình. Số người ít ỏi còn lại ở Đông thành, hiển nhiên đã bị ma vật dọa vỡ gan.

Ôn Đồng Tế cười nhạo: "Không cần phải căng thẳng như vậy, chỗ đổ nát này của mấy người chưa lọt được vào mắt tôi. Tôi tới đây là muốn tìm một người."

Gương mặt hắn trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng lên đỉnh tường thành, nơi Diệp Bùi Thiên đang đứng. Hắn búng ngón tay một cái.

Ngay lập tức, năm người từ sau lưng hắn đồng loạt lao ra, nam nữ đủ cả, toàn bộ đều có dị năng sáng rực trong tay, lao thẳng về phía tường thành với tốc độ cực nhanh.

Một chuỗi xiềng xích ánh bạc lấp lánh lập tức hiện ra, muốn khóa chặt lấy Diệp Bùi Thiên. Cùng lúc, roi dài đỏ tía vung lên, kim châm ánh vàng đâm tới, một gã đàn ông mọc ra đôi cánh đen sải dài giữa không trung, còn có một thú triệu hoán khổng lồ trồi lên từ lòng đất.

Các loại dị năng rực rỡ, chẳng cần lời báo hiệu, bất ngờ giáng thẳng về phía Diệp Bùi Thiên, định một chiêu bắt sống.

Nhưng toàn bộ đều bị chắn lại bởi một vòng bảo hộ trong suốt, chỉ hơi gợn sóng khi va chạm, yên lặng vô hình như thể nuốt trọn tất cả các chiêu đánh lén.

Tay cầm đại kiếm, Nhạc Văn Hoa chắn trước người Diệp Bùi Thiên, phát động kết giới phòng hộ của mình.

"Anh Diệp nghỉ ngơi đi, để tôi tiếp mấy kẻ vô sỉ này trước."

Luồng kiếm khí bạc khổng lồ kéo dài ra từ bên trong lớp phòng ngự, đan chéo trên tường thành, chém thẳng vào các loại dị năng đang đánh tới.

"Thành chủ Ôn, ông làm gì vậy?!" Quý Phồn giận dữ quát. Anh ấy đã hết lòng tiếp đón, thậm chí sẵn sàng lùi bước, không ngờ đối phương không nói một lời đã ra tay, mà mục tiêu lại là người vừa cứu cả Đông thành – Diệp Bùi Thiên!

Ôn Đồng Tế quất mạnh roi xuống đất, tạo ra một đường rãnh sâu, lạnh lùng nói: "Không liên quan gì đến các cậu Người tôi muốn bắt là gã đàn ông đến từ phía Nam kia."

Chân Hạo Nhiên bước lên, đôi đoản đao bạc trong tay vung ra lấp lánh, ánh đao như sương: "Muốn bắt người à? Cũng phải xem tụi tôi có đồng ý không đã!"

"Cậu?" Ôn Đồng Tế nhướn mày, cười khẩy. "Mấy tên thánh đồ cấp ba mà cũng dám chống lại chúng tôi à? Các cậu nghĩ mảnh thành rách nát này còn giữ được nữa chắc?"

Quý Phồn giơ tay cản đồng đội đang tức giận phía sau, cố nén lửa giận trong lòng: "Thành chủ Ôn, xin ông dừng tay. Anh Diệp là ân nhân cứu cả Đông thành, chúng tôi không thể trơ mắt nhìn ông bắt người."

"Từ bao giờ mà tôi làm việc lại phải xin phép các cậu?" Ôn Đồng Tế khinh miệt. "Thật là không biết tự lượng sức mình."

Từ mặt đất, hàng loạt cây cối mọc lên như sóng trào, chỉ trong tích tắc cả khu vực cổng thành đã hóa thành một cánh rừng rậm rạp. Những cành nhánh sắc bén trồi ra, cắm ngập vào đất.

Các thánh đồ bên ngoài lập tức bị ép lui.

Sau nhiều đợt tấn công của ma vật, Đông thành đã tổn thất nặng nề. Phần lớn thánh đồ đã tử trận hoặc rời đi. Đối mặt với đội quân tinh nhuệ dẫn đầu bởi một thánh đồ cấp bốn như Ôn Đồng Tế, bọn họ gần như không có cơ hội phản kháng.

Tại Bắc Cảnh, ít ai dám chống lại quân đoàn Từ Dương. Tên Ôn Đồng Tế này nổi tiếng ngạo mạn, không hề xem mấy kẻ sót lại của Đông thành ra gì. Hắn thậm chí không nghĩ rằng trong hoàn cảnh này, vẫn có người dám chống đối mình.

Nhưng đúng lúc đó, những loại thực vật mọc điên cuồng kia bất ngờ bị một nguồn trọng lực vô hình đè sập. Rừng cây bị ép ngã, mặt đất biến dạng thành những khối hình chữ nhật bị nghiền nát. Không gian vặn vẹo, xuất hiện từng khe nứt nhỏ xíu, vô số rễ cây bị xé nát.

Hai chị em họ Tiêu quay lưng kề vai, không chút do dự chống lại kẻ địch mạnh mẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!