Tuyến đường chính phồn hoa ngày xưa đã mất đi ánh đèn huy hoàng của nó, bây giờ chỉ còn lại vẻ tối tăm âm trầm.
Hai bên tòa nhà yên tĩnh không tiếng động.
Cửa sổ tối om như từng con ma vật đang há mồm, mảnh thủy tinh vỡ vụn treo vắt vẻo trên không.
Trong tiếng bước chân nặng nề kia, ngẫu nhiên sẽ có một vài mảnh thủy tinh rơi xuống những thi thể trên đường phố.
Chiến sĩ đang dẫn đường cho người dân rút lui trong cơn hoảng loạn.
Bộ đội đặc chủng lại đi ngược dòng người, nghĩa vô phản cố lao về phía con ma vật tái nhợt khủng bố.
Dưới sự chỉ huy của Ngô Hạo, các chiến sĩ nhanh chóng ẩn núp vào hai bên tòa nhà và ngõ nhỏ.
Trong con hẻm nhỏ đen nhánh, Ngô Hạo ôm súng nhắm ngay vào con ma vật đang chậm rãi đi tới.
"Ma vật có lớp da cứng rắn, súng đạn chỉ gây ra tổn thương nhỏ cho nó. Sức lực của nó rất lớn, nắm tay có thể đánh nát bê tông. Theo kinh nghiệm rút ra được, bụng, đặc biệt là rốn rất có thể là nhược điểm duy nhất của nó. Phải chú ý đừng lơ là khi thấy nó di chuyển chậm, sau khi bị đánh trúng nhược điểm, tốc độ của nó sẽ bùng nổ, uy lực vô cùng lớn."
Ông ta giải thích đặc điểm của ma vật cho Sở Thiên Tầm nghe.
Bộ đội đặc chủng bọn họ cực kỳ coi trọng người tài, chỉ cần năng lực mạnh thì dù là thiếu niên hay là nữ giới đều được bọn họ công nhận, cũng nhận được tự tôn trọng xứng đáng.
Tuy rằng vừa rồi Sở Thiên Tầm biểu hiện ra tố chất chiến đấu mạnh mẽ, cũng chủ động ở lại giúp đỡ.
Nhưng nói thế nào cô cũng không phải quân nhân chính quy. Ngô Hạo dẫn cô đi theo mình cũng vì có tâm tư muốn chiếu cố cô.
Trong lòng Sở Thiên Tầm cũng đang thấy kính nể ông ta, cô đã trải qua tận thế nên biết được đặc điểm của ma vật là chuyện không có gì lạ, nhưng người đội trưởng đội đặc chiến này mới chỉ tiếp xúc với một con Độn Hành giả mà có thể tổng kết được hầu hết những nhược điểm của ma vật thì đúng là một quân nhân nhạy bén.
Dưới đêm trăng, ma vật da thịt trắng bệch bước từng bước về phía trước, thịt trên người nó rung rinh theo từng bước chân, trong miệng phát ra từ đơn ngân dài.
"Đói, đói…"
Tiếng nói trầm thấp quanh quẩn trên đường phố vắng người làm người khác phải nghi ngờ liệu có phải tất cả những chuyện này đều chỉ là một giấc mơ không chân thật hay không.
Tiếng bước chân rầm rầm vang lên, từng cái chấn động mặt đất, đánh thẳng vào lòng các chiến sĩ.
Ngô Hạo giơ cánh tay đeo bao tay quân dụng ra khỏi đầu ngõ, ông ta ra hiệu ba, hai, một.
Khi ngón tay thu hết chỉ để lại một ngón, mười mấy đường đạn xuất hiện trong bóng đêm cùng bắn về phía bụng ma vật.
Con ma vật khổng lồ kia ngửa đầu đau đớn kêu gào.
Nó đột nhiên ngồi xổm xuống, bộc phát ra tốc độ hoàn toàn không phù hợp với thể hình lao về phía Ngô Hạo và Sở Thiên Tầm, một đường khói bụi tung lên theo bước chân của nó.
Ngay khi ma vật ngồi xuống, Sở Thiên Tầm lập tức hô một tiếng "Lui!", cô thu súng lại, đồng thời nhanh chóng lui về sau.
Ngô Hạo chậm hơn cô nửa bước, nhưng tốc độ di chuyển của ông ta nhanh hơn Sở Thiên Tầm rất nhiều, hai người đồng thời lui sâu vào ngõ nhỏ, đầu ngõ vang lên tiếng nổ tung, vô số bê tông cốt thép rơi xuống đất chất đống ngay tại nơi bọn họ vừa đứng.
Một thân hình đầy thịt mỡ chặn ngang đầu ngõ, vì quá to lớn cho nên nó không chen vào được.
Ma vật rống to, nó đấm vỡ đầu hẻm tạo thành một cái động lớn, nó muốn chen người vào trong con ngõ này.
Trên nóc của ba tòa nhà phía đối diện vang lên tiếng súng dày đặc, các chiến sĩ đội đặc chiến nổ súng đề dời sự chú ý của ma vật.
Phần lưng của ma vật bị trúng đạn rất nhiều nhưng nó như không cảm nhận được, chỉ dại ra chốc lát sau đó phát ra tiếng la trầm thấp.
Nó xoay người trong màn mưa đạn.
Đột nhiên, ma vật tăng tốc một lần nữa, thân hình mập mạp của nó đâm mạnh vào tòa nhà đối diện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!