Sắc trời dần tối sầm xuống dưới sự đề phòng căng thẳng của mọi người, đợi một lúc vẫn không thấy ma vật xuất hiện lại, không biết nó đang ẩn núp hay là đã bỏ đi.
Ánh đèn vàng cam của ô tô đánh tới từ con đường phía sau.
Mấy chiếc xe quân dụng chạy tới, cửa xe vừa mở, một đội chiến sĩ võ trang cầm súng ống khom lưng nhảy xuống.
Mỗi người họ đều cao lớn mạnh mẽ, trên mặt bôi vệt sáng, mặc quân phục tối màu, bên ngoài là áo bảo hộ, tay đeo bao, trên đầu đội mũ chống đạn.
Bọn họ vừa xuống xe đã phối hợp ăn ý với nhau nhanh chóng khống chế các nơi.
Dẫn đầu là một người trung úy, ông ta đưa giấy chứng nhận ra cho đội trưởng Lâm xem.
"Đội đặc chiến, Ngô Hạo. Tình huống chỗ này thế nào?" Trung úy Ngô Hạo giới thiệu ngắn gọn sau đó dò hỏi tình huống.
"Báo cáo thủ trưởng, chỗ này xuất hiện một con ma vật có tốc độ rất nhanh, chiến sĩ bên ta thương vong rất lớn."
Ngô Hạo nhíu mày, vừa rồi đại đội cũng gặp phải một con ma vật không giống bình thường, con ma vật kia có vỏ ngoài cứng rắn, lực lượng mạnh mẽ, chiến sĩ bình thường hoàn toàn không phản ứng kịp, phải trả giá rất lớn mới đánh hạ được nó.
"Lúc trước cũng từng xuất hiện một con ma vật rất mạnh, chúng tôi đã đánh hạ nó. Bây giờ đường đi đã được đả thông, thủ trưởng hạ lệnh tăng tốc hành quân, anh yểm trợ người dân ở đây nhanh chóng rút lui. Chúng tôi hỗ trợ cản phía sau."
"Đồng chí trong đội đặc chiến có thể đến chi viện thật sự là quá tốt." Đội trưởng Lâm và Ngô Hạo nắm tay nhau, trong lòng ông ta thở phào một hơi, ông ta bắt đầu phái binh lính dàn xếp lại người dân, kêu gọi người dân bắt đầu rút lui theo con đường phía trước.
Con ma vật vừa rồi có tốc độ quá nhanh, ông ta và các chiến sĩ hoàn toàn không bắt giữ được hành động của nó chứ đừng nói tới việc giết nó, có thể đánh lui được nó đều là nhờ cô sinh viên kia hỗ trợ.
Đội trưởng Lâm đưa mắt tìm tòi trong đám đông, cô sinh viên có thương pháp lợi hại đang cầm súng đề phòng đi về phía bọn họ.
Sở Thiên Tầm đi đến trước mặt chỉ huy đội đặc chiến, cô dứt khoát nói ra đặc điểm của ma vật: "Ma vật tốc độ nhanh, tứ chi có lực hấp dẫn, có thể di chuyển nhanh chóng trên mặt tường. Lực phòng ngự không cao, viên đạn bình thường có thể đánh rách da, trước mắt đã bị thương nhưng vẫn chưa rời đi xa, có thể nhìn ra điểm yếu là ở cổ."
Cô nghe thấy lời nói chuyện của trung úy, suy đoán ma vật bọn họ từng gặp là Độn Hành giả cấp một.
"Độn Hành giả" da thịt rắn chắc, lực lượng mạnh mẽ, nhược điểm là ở bụng. Khác hoàn toàn với "Du Đãng giả" xuất hiện ở đây.
Nếu dùng chiến thuật đối phó với Độn Hành giả dùng cho Du Đãng giả, chỉ sợ những chiến sĩ này phải trả giá rất lớn.
Cái gọi là người thạo nghề ra tay là biết được hay không. Chiến đội này vừa xuống xe, vài hành động phối hợp đơn giản cũng đủ để Sở Thiên Tầm biết rốt cuộc cũng xuất hiện người có thể giúp đỡ.
Sở Thiên Tầm chia sẻ tin tức về ma vật cho bọn họ, đồng thời cũng muốn tìm hiểu vị trí thi thể của Độn Hành giả mà bọn họ đã đánh hạ. Cô muốn lấy tinh thạch trong người nó.
Ngô Hạo nhìn nữ sinh viên trước mặt, cô gái này cầm súng tới, bước chân phù phiếm, tốc độ thong thả, rõ ràng là người chân yếu tay mềm. Đến phản lực của súng cũng không chịu nổi, còn phải lót khăn trên vai để chống đỡ.
Vì thế Ngô Hạo gắn cho cô một nhãn dán: Yếu.
Không cần biết là nam hay nữ, bây giờ ông ta không cần kẻ yếu, vì thế ông ta nhíu mày nói: "Sinh viên đừng rước thêm phiền toái."
Sở Thiên Tầm không nói, trong lòng cô cũng nhanh chóng dán một nhãn lên người quân nhân này: Ngu xuẩn.
Đội trưởng Lâm còn chưa kịp đáp lời thì Ngô Hạo đã quay lại nói với ông ta: "Có phải chỗ này có rất nhiều sinh viên đại học H không? Chúng tôi nhận lệnh đến tìm kiếm sinh viên năm ba tên là Phó Quốc Húc, anh sắp xếp tìm kiếm đi."
Sở Thiên Tầm lướt qua ông ta ho to với đám người phía sau: "Phó Quốc Húc!"
Phó Quốc Húc đang ngồi xổm trốn sau bồn hoa, nghe thấy cô gọi thì lập tức đứng lên.
"Em gọi anh à? Có chuyện gì thế?" Trong lòng anh ấy còn thấy khá vui vẻ vì Sở Thiên Tầm gọi mình.
Ai ngờ Sở Thiên Tầm đột nhiên lạnh mặt, cô nâng súng bắn liên tiếp về phía anh ấy.
Ba tiếng súng bùm bùm bùm vang lên.
Phó Quốc Húc cảm thấy có gì đó dính dính bắn lên mặt mình, anh ấy duỗi tay sờ một cái, trên tay lập tức dính đầy chất lỏng màu vàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!