Nhị lão đạo nói trong Lão Câu có mộ cổ của một cô gái người KhiếtĐan, dân đào trộm mộ ở Quan Nội, Quan Ngoại đều không biết bí mật này, chỉ có môn đồ của Chính nhất đạo biết mà thôi. Khoảng bảy tám trăm nămtrước, nước Liêu chịu ảnh hưởng sâu sắc của hai triều đại Đường Tống, nên người Khiết Đan cũng rất chú trọng tới phong thủy long mạch khi chọn nơi xây lăng mộ. Tương truyền, công chúa Mang Cổ con gái Liêu Thế Tônglà nữ thần Saman, sau khi chết nàng được chôn tại Lão Câu.
Trong hầm mộvà đường hầm dẫn vào mộ treo đầy bích họa, đó đều là những tuyệt tác, nghe nói còn tùy táng cả người sống. Lúc đó, đầm cỏ đi lại không khókhăn như bây giờ, nó vốn là một thảo nguyên bao la. Lăng mộ hoàng đếthường chọn thế núi hai bên cao, ở giữa thấp để xây lăng tẩm. Ngôi mộ cổ trong Lão Câu chính là ngôi mộ do đích thân sư tổ Nhị lão đạo xem phong thủy, sau đó suýt chút nữa bị Bắc đại vương giết người diệt khẩu. Bímật về ngôi mộ được truyền từ đời này sang đời khác cho tới ngày nay, chính vì vậy Nhị lão đạo mới nắm rõ về ngôi mộ trong Lão Câu.
Mấy năm gần đây, nghề kiếm cơm của Nhị lão đạo gần như không thể trụđược nữa, nhớ lại lời sư tổ truyền lại về một số vị trí long mạch, không kìm được lòng tham, lão đào được vài ngôi mộ cũ, kiếm được chút tiềnnhưng không nhiều. Lần này nhắm vào ngôi mộ cổ của công chúa Khiết Đan, lão biết rằng trong đó có nhiều báu vật, nếu thành công thì từ giờ tớicuối đời không cần phải lo lắng gì nữa.
Chuyện trong Lão Câu có mộ cổ hiếm người biết đến, nhưng từ cuối đờiThanh tới nay, mọi người đồn nhau trong đó có mỏ vàng nên rất nhiềungười tham tiền tới đây tìm vàng, kết quả vàng đâu chẳng thấy, nhưngngười mất mạng ở đây quả không ít. Có người cao số không chết trong đầmcỏ thì cũng chết trong khe núi. Nghe đồn trong đó có những bức bích họanhiều năm tuổi chứa yêu quái ăn thịt người, nếu vào tới bên trong thìkiểu gì cũng bị yêu quái trong bích họa ăn thịt. Cũng có lời đồn trongđó có ma đất hoành hành, nói chung là đủ loại lời đồn.
Nhị lão đạo cũng không rõ những lời đồn đại đáng sợ này có liên quangì tới ngôi mộ cổ Khiết Đan hay không, nhưng thời buổi này đói kém sinhlàm liều, nhát gan chỉ có chết, đã dám làm nghề quật táng thì đừng tintà ma, những người quá tin vào ma quỷ thì không thể kiếm cơm bằng nghềđổ đấu được.
Đây là lần đầu tiên tôi và Sách Ni Nhi nghe tới chuyện bích họa ănthịt người. Năm xưa, số người đi qua được đầm cỏ vào tới trong khe núikhông nhiều, phần đa đều chết dọc đường, không rơi vào hố sình lầy thìcũng bị chìm trong đầm trạch, hoặc làm mồi cho đám ruồi trâu. Chúng tôikhông thể lý giải nổi, cũng rất hiếu kỳ, bích họa chẳng qua là những bức tranh được vẽ trên tường, sao có thể ăn thịt người được?
Nhị lão đạo cũng không hiểu: "Cũng có thể người ta nhìn thấy nhữngbức tranh đó có niên đại đã lâu, hiếm thành ra thấy lạ, cũng có thểnhững bức tranh đó hình thù kỳ quái đáng sợ, mọi người đồn tới đồn luithành yêu quái ăn thịt người cũng nên, làm sao mà tin được. Mọi người mà muốn nghe kể chuyện ma thì để lão đạo ta kể cho một chuyện. Thời Tống, bên dòng sông Hoàng Hà có một con hồ ly tu luyện nhiều năm đã thànhtinh, thường biến thành hình dạng cô gái và đi vào thành. Có một họa sỹtrông thấy cô gái dung mạo đẹp tuyệt trần thì vẽ lại, bức tranh được vẽsinh động như người thật. Sau đó, con hồ ly tinh này đã trà trộn vàocung cấm để mê hoặc quân vương, không ngờ sau khi uống rượu đã hiệnnguyên hình, lộ ra chiếc đuôi hồ ly, bị ngự lâm quân nhìn thấy bắt lấychém đầu tại Ngũ Triều môn. Con hồ ly chết nhưng hồn chưa siêu thoátđược, nó đã chốn trong bức tranh mỹ nhân. Về sau, bức tranh đó lưu lạctrong dân gian, người dân nhầm tưởng rằng đó là bức tranh tiên nữ, chỉcần nửa đêm thắp hương cầu khấn thì tiên nữ trong tranh sẽ bước ra. Cómột lão nhà giàu trong vùng đã bỏ khoản tiền lớn để mua bức tranh về thờ trong nhà chờ thời cơ gặp tiên nữ trong tranh. Kể từ đó gia đình ông ta bị yêu tinh trong tranh hại chết từng người từng người một. Đúng lúcnày sư tổ của ta đi qua, thấy yêu khí từ trong nhà bốc ra mù mịt khiếnngười không mở mắt nổi, sư tổ liền đeo kiếm bước vào nhà, dùng tam vịchân hỏa đốt bức tranh, giải cứu cho dân chúng trong vùng."
Tôi thấy câu chuyện của Nhị lão đạo chỉ là chuyện bịa, nhưng vùngĐông Bắc lại lưu truyền rất nhiều những câu chuyện ma mãnh như vậy, vìnơi đây nhiều rừng rậm, thường xuyên bắt gặp cáo và hồ ly, nên không tin không được. Sách Ni Nhi và Trương Cự Oa tròn mắt lắng nghe, vừa sợ vừamuốn nghe tiếp, nghe xong còn thỏa sức tưởng tượng.
Đêm đó ngủ lại trên đầm cỏ, tôi cứ có cảm giác như bên cạnh mình cóthêm một người nữa khiến toàn thân gai lạnh, chẳng biết có phải do nghĩngợi nhiều quá hay không mà suốt đêm mộng mị liên miên, mơ màng thấy cóngười đi đi lại lại suốt đêm, làm tôi không thể ngủ yên. Tôi cứ tưởng đó chỉ là ảo giác, nhưng khi trời sáng thức dậy thấy bên cạnh đúng là thừa ra một người, có điều không phải là người còn sống.
2
Trước giải phóng có lời đồn đại rằng, không ít người mạo hiểm đi vàoLão Câu tìm vàng, nhưng rất nhiều người không nắm rõ tình hình, mới điđược nửa đường đã làm mồi cho lũ ruồi trâu, bị hút cạn máu thành nhữngxác chết khô đét, khắp người chi chít chấm đen, bộ dạng hết sức kinhkhủng. Những xác chết này nằm rải rác trong các bụi cỏ, năm này qua nămkhác chịu gió dập mưa vùi. Có những xác chết đến bây giờ vẫn còn nằm đóvà trở thành ký hiệu dẫn đường tới Lão Câu.
Tối qua, chúng tôi dừng chân dựng trại, vì quá mệt nên sau khi nghe Nhị lão đạo huyên thuyên xong, tôi vào lều lăn ra ngủ ngay, đến khi trời sáng mới biết có một xác chếtđang nằm cạnh mình, kinh sợ đến nỗi cả ngày hôm đó không muốn ăn bất cứthứ gì.
Ngày thứ hai rồi ngày thứ ba, thời tiết vẫn lúc đẹp lúc xấu, lúc nắng cháy khi mưa rào, luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu, có những chỗkhông thể đi vòng đành phải lội nước, những lúc như vậy cần quấn xà cạptránh bị đỉa cắn. Cứ như vậy, chúng tôi lần mò đi trong đầm cỏ, đi quanhững vũng lầy. Trên trời mây trắng, dưới đất là cỏ vàng, ngút ngàn tầmmắt như không có điểm tận cùng.
Đi đến ngày thứ tư, mây đen đầy trời, gió dữ nổi lên, phía chân trời phía nam xuất hiện hai vệt màu đen, tựanhư hai con cá quả khổng lồ chui lên từ trong những bụi cỏ.
Sách Ni Nhi nói: "Đó là núi Kháng Diên Tử, phía dưới có một khe núi gọi là Lão Câu, cũng không đến nỗi sâu lắm."
Nhị lão đạo xem xét một lúc, mừng rỡ nói: "Núi Kháng Diên Tử hai bêncao chính giữa thấp, hình dạng giống như hai con quỷ đang đứng gác cổng, y như lời Sư tổ tôi truyền lại. Đúng là chỗ này rồi! Trông thì gần vậy, nhưng đi tới nơi cũng còn xa lắm, ít nhất thì chiều mới tới, giờ vẫncòn sớm, chúng ta nghỉ chân ăn trưa đã rồi đi tiếp."
Chúng tôi tìm một chỗ đất bằng để nghỉ chân, gặm tạm miếng bánh mìkhô cùng rau vuốt mèo[1]. Đi vào đầm trạch không mang được nhiều lươngkhô, dọc đường đều phải ăn tạm rau dại cho đỡ đói. Nhị lão đạo đã hứa, chỉ cần tới nơi là đưa trước nửa tiền, lúc ra sẽ trả nốt phần còn lại. Ông ta y lời lấy tiền đưa cho Sách Ni Nhi, còn nói: "Tôi và đồ đệ xuốngLão Câu đào mộ, e hơi ít người, nếu hai cô cậu đồng ý ở lại giúp một tay thì hai người có thể chọn bất cứ thứ gì trong cỗ quan tài cổ đó, mỗingười chọn lấy một món tùy thích."
[1] Là một loại rau dại có hình dạng giống vuốt mèo.
Sách Ni Nhi lắc đầu nói: "Tôi cứ nghĩ trong Lão Câu chẳng có gì, mớiđồng ý dẫn đường cho ông, nhưng dọc đường nghe đạo sỹ kể chuyện, hóa racó mộ cổ thật, giờ tôi hối hận lắm rồi, trở về thể nào cũng bị ông nộitôi mắng chết."
Nhị lão đạo nói: "Chỉ cần chúng ta không nói ra thì làm sao có ngườibiết được. Cô xem, giờ đã tới đây rồi, sao còn hối hận nữa?". Ông ta lại hỏi tôi: "Lão huynh đệ, thế còn cậu? Tiền đến tận tay rồi mà không cógan lấy à?"
Tôi cũng không kìm nén được nỗi tò mò, muốn theo Nhị lão đạo vào bêntrong xem chuyện bích họa trong ngôi mộ cổ thực hư thế nào, vả lại nghelão đạo kể thì ngôi mộ này quy mô không nhỏ, cơ hội tốt như vậy thậthiếm có. Mặc dù trước đây nghe lão Nghĩa mù nói không thể kiếm cơm bằngnghề đổ đấu, trò đào mộ trộm báu vật không tránh khỏi chữ "tham", khilòng tham đã nổi lên thì không có nghĩa khí gì nữa, gan ăn trộm cũngngày một to hơn, lấy mạng để đổi tiền khác gì xẻo thịt ở chân để lấp đầy bụng đói, sớm muộn gì thì mình cũng chết dưới tay mình. Nhưng sợ hãikhông dám đi chẳng phải để Nhị lão đạo và đồ đệ của ông ta chê cười tôinhát gan sao? Người ta đã nói tới nước này rồi tôi cũng không thể để mất mặt được. Kéo Sách Ni Nhi sang một góc bàn bạc, cuối cùng chúng tôicũng nhận lời Nhị lão đạo.
Nhị lão đạo nói: "Lão huynh đệ không hổ là người tới từ thành phốlớn, biết nhiều hiểu rộng, cái khác thì tôi không dám chắc, còn hôm naycậu cứ đợi sẽ được mở mang tầm mắt. Mấy ngày nay chúng ta lăn lộn trênđồng cỏ, hít gió trời ăn cỏ dại, đợi sự việc thành công, tôi sẽ mời mọingười ăn một bữa no nê, tay gấu hầm hạt thông, nấm thông nhung kho mũichó rừng, môi cá tầm hầm gân hươu, cứ món ngon mà gọi, được không?"
Trương Cự Oa nghe vậy, nước miếng đã chảy ròng ròng: "Đạo trưởng, thế thì còn nói gì được nữa, thầy bảo sao con làm vậy."
Nhị lão đạo nói: "Tốt! Lần này thì lão đạo ta điều hành đại cục, mọingười phải nghe theo lời tôi, lát nữa nghỉ chân xong thì chúng ta tớichỗ khe núi xem tình hình ra sao rồi tính kế sách."
Lúc này mây đen che kín bầu trời, một con chim nhạn cô đơn vỗ cánhbay ngang qua, đầm cỏ lại nổi gió, những cơn gió lạnh buốt kèm theo mưa, thời tiết lại đột ngột chuyển xấu. Chúng tôi ăn vội mấy miếng lương khô rồi thẳng tiến về phía Lão Câu, tới chân núi Kháng Diên chúng tôi nhìnthấy ngọn núi thấp, mà thực ra cũng không thể gọi là núi, cùng lắm làmột quả đồi, trên núi có khe nứt chạy theo hướng đông tây, trên hẹp dưới rộng, sâu khoảng mười mấy mét, hơi lạnh bốc lên gai cả người, nước mưachạy dọc theo sườn núi xuống tận đáy. Nhị lão đạo bật đèn pin lên, dẫnđầu nhóm, đi dọc xuống khe núi theo sườn đất. Trên đường đi, tôi pháthiện, trên vách núi có nhiều hoa văn giống hình cá tầm bốn chân, đầu tođuôi nhỏ. Lời đồn bích họa ăn thịt người có khi chỉ là những dấu tíchnày, niên đại của nó còn lâu đời hơn mộ cổ Khiết Đan.
Trương Cự Oa cố mở to mắt hết cỡ nhìn những hoa văn trên vách núi:"Trông thế nào cũng không giống quái vật ăn thịt người". Nói rồi cậu tađịnh sờ vào những họa tiết đó.
Tôi giữ lấy tay Trương Cự Oa: "Nếu là tôi, thì tôi sẽ không động vàonó, tục ngữ có câu "Không có lửa làm sao có khói", lời đồn bích họatrong Lão Câu ăn thịt người không phải tự mọc ra đâu."
3
Nhị lão đạo nói với Trương Cự Oa: "Lão huynh đệ nói không sai, kiếm cơm bằng nghề này chúng ta phải hết sức cẩn thận."
Trương Cự Oa trả lời: "Vâng, em xin nghe anh và đạo trưởng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!