Chương 19: Thần sống chuyển thể

Tôi và Mặt dày nhớ lại lúc đi qua động Ngư Khốc, chúng tôi có nhắctới Hồng Quân lão tổ là một con giun đất thành tinh, như vậy cho thấychưa hiện nguyên hình thì là tiên, hiện nguyên hình rồi là yêu quái, tất cả đều do cách nhìn của mình mà thôi. Thần tiên trong thôn Thiên Cổ DịĐế này liệu có chân không? Thân hình thật của cô ấy là gì?

Mặt dày nói: "Cô ta dẫn chúng ta tới đây chắc chẳng có ý tốt gì đâu, chờ tới được nơi tế lễ sẽ hiện nguyên hình, rồi ăn thịt người!"

Tôi nói, Điền Mộ Thanh cũng không có ý giấu chúng tôi, tôi chỉ nghĩkhông ra làm sao mà cô ấy có thể thoát ra khỏi thôn, tại sao trông côlại giống như người bình thường, cô về lại nơi này là để đưa thôn làngvề nơi Đất quỷ sao?

Tôi muốn trong lúc mình còn sống phải hỏi cho rõ ràng, nhưng Điền MộThanh đi quá nhanh, chớp mắt đã đi khuất trong đám sương mù, những bứctượng đá hai bên thần đạo vẫn nối tiếp không dứt mà bóng Điền Mộ Thanhthì đã không thấy đâu.

Mặt dày hỏi: "Cậu vẫn còn đi thèo à? Nếu cô ta đúng là ma quỷ thì lúc đó phải tính sao?"

Tôi nói: "Mấy lời nói lúc trong sơn động tuy là không sai, nhưng sauđó tôi có nghĩ lại, Hồng Quân lão tổ là một con giun đất thì đã sao? Đừng quên con người cũng là do khỉ biến thành, trong chuyện này thìchẳng có ai có tư cách nói ai cả."

Mặt dày nói: "Nghe cũng có lý, cậu xem cô ta như vậy là có ý gì?"

Tôi nói: "Tôi thấy cô ấy định đưa cả thôn này về nơi Đất quỷ, nếu như vậy thì chẳng ai có thể sống được, phải bắt cô ấy ghìm cương trướcvực."

Chúng tôi cố gắng đi tiếp, nhưng toàn thân đã mệt mỏi rã rời, cònphải thay nhau cõng Điếu bát, hai chân nặng như đeo chì, thần đạo tuykhông dài nhưng cỏ dại mọc um tùm, đường gập ghềnh khó đi, muốn đi nhanh cũng không được. Chúng tôi đi thêm một lúc nữa, thì phía trước xuấthiện một gian điện Di Lặc được dựng lên trên một mô đất. Trước đây, người ta hay gọi những cung điện xây trên mô đất là điện Di Lặc, nhưngtrong Na giáo thì không có phong tục này, tôi gọi là điện Di Lặc chỉ dohình dáng giống như điện Di Lặc, phía trước rộng tầm chín gian. Thờixưa, khi nói tới diện tích nhà cửa thường hình dung bằng cách so sánh nó rộng bằng mấy gian nhà, theo phong tục, điện đường thường rộng chíngian. Một gian rộng một trượng[1], chín gian là chín trượng, quy mô rấtlớn.

[1] 1 trượng: tương đương 3,45 mét.

Ngôi đại điện này bốn bên đều là đất sét hỗn hợp được quét vôi, máihiên to, ngói đen, ẩn hiện trong đám sương mù. Xung quanh bên ngoài làba tầng cầu thang, tầng trên là bảy mươi hai tấm đá, tầng giữa là mộttrăm linh tám tấm đá, tầng cuối là một trăm tám mươi tấm. Lúc ở thôn Phi Tiên tôi đã được nghe ông cụ Chu nói tới bố cục này, nó phù hợp với sốngày. Khi tới gần, thấy hai cánh cửa đã được mở, bên trong tối đen tốimù, sặc mùi mốc và phân hủy như mùi đất nghĩa địa.

Tôi giơ cao bó đuốc đi vào bên trong điện Di Lặc trước. Mặt dày cõngĐiếu bát theo sau. Cột bên trong điện đều sát tường, chính giữa là mộthố đất vuông vắn, bốn phía đều có khảm thờ lõm vào bên trong, các xácchết đeo mặt nạ vỏ cây nằm ngổn ngang trong khám thờ, chồng chất nhưnúi, bậc thang bằng đá vừa dài vừa hẹp được dựng trên những cột gỗ đimen theo bờ tường xuống tận phía đáy hố tế lễ. Khi mở cửa điện, sươngkhói bên ngoài theo vào mập mờ dưới ánh đuốc, khiến những hình ảnh kỳquái trên các bức bích họa giống như đang đằng vân giá vũ, cảm giác nhưđang đứng ở cửu thiên bảo điện.

Khắp nơi trong điện đều có để đèn đồng, nến bên trong mới chỉ thắpđược một nửa, chúng tôi tiện tay thắp lên vài ngọn nến. Gian điện vừasáng lên, tôi thấy một bên nóc điện đã sập thủng một lỗ to, cả hai chúng tôi đều kinh ngạc, quay sang hỏi đối phương: "Vật gì có thể xuyên thủng mái điện như vậy, hơn nữa lại là từ trên xuống."

Ý nghĩ này vừa thoáng qua, tôi bất giác nhìn xuống hố tế lễ, dưới ánh đuốc chập chờn, tôi nhìn thấy bóng mờ ảo của Điền Mộ Thanh đang đithẳng xuống đáy hố tế. Tôi chẳng nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo. Cộtchống cầu thang đã mục nát, mỗi bước đi đều chao đảo phát ra tiếng kêucọt kẹt, có nhiều đoạn đã sập. Hố tế lễ có đường kính khoảng ba mươimét, sâu chừng hơn mười mét, xuống tới nơi không còn nhìn rõ ánh sángtrên cao nữa, dưới hố vừa thâm u vừa tối tăm lạnh lẽo, nó không ngừnghút hết thân nhiệt của con người, có một cột đá thò ngang ra, lơ lửnggiữa hố, phía đầu thanh xà ngang bằng đá là chiếc bàn đá hình đầu thúđang ngẩng cao đầu trong không trung, trông rất nguy hiểm, dọc đườngkhắp nơi đều nhìn thấy xác chết của dân làng năm xưa, có những xác chếtđã bị bong mặt nạ, phần mặt nạ khô đét, dường như đã bị hố tế lễ hút hết sinh khí, trên chiếc xà ngang bằng đá nhô ra lơ lửng trong không trung, có một số cột gỗ đóng vòng sắt bên trên, không biết chúng đã được sửdụng bao nhiêu lần, trên mặt bàn đá là những vết máu đã đen kịt lại, hiển nhiên đây chính là bàn mổ tế lễ.

Chúng tôi bước lên bàn mổ, trông Điền Mộ Thanh như người mất hồn, cánh tay cầm đuốc không chút động đậy, cô đang nhìn xuống dưới, tôi lôivội lấy cô, Điền Mộ Thanh rùng mình quay lại nhìn chúng tôi.

Tôi hỏi Điền Mộ Thanh: "Những chuyện xảy ra trong thôn cô đều nhớ lại cả rồi à?"

Điền Mộ Thanh lúc này đã trở lại bình thường, cô không gật đầu cũngkhông lắc đầu, hình như đã mặc định lời tôi hỏi. Vẻ mặt cũng đã bớt phần kỳ quái.

Tôi lại hỏi cô: "Cô định chết cho xong chuyện chắc?"

Mặt dày nhắc tôi: "Cậu đừng có tiến lại gần quá, cẩn thận cô ta hiện nguyên hình ăn thịt người đấy!"

Điền Mộ Thanh hỏi: "Hiện nguyên hình? Các anh... thế là ý gì?"

Tôi nói: "Nếu cô không phải là thần quái trong Na miếu thì sao có thể nhớ lại chuyện hàng nghìn năm trước?"

Điền Mộ Thanh nói: "Na giáo từ xưa đã thờ thần, là những vị thần có da có thịt đàng hoàng."

2

Việc này tôi và Mặt dày đã nghĩ tới, nhưng khi nghe Điền Mộ Thanh đích thân nói ra, chúng tôi vẫn không khỏi sởn gai ốc.

Điền Mộ Thanh chọn lọc những nội dung quan trọng trong những ký ức mà mình nhớ lại để kể cho chúng tôi nghe. Tổ tiên người dân tộc Na một lần vào trong núi sâu đã nhặt được bốn chiếc mặt nạ quỷ bằng đồng, dựa vàonhững hoa văn khắc trên chiếc mặt nạ đồng đó để chiêu thần khiển quỷ, khai lập ra Na giáo sơ khai. Sau đó, trong một lần tế lễ đã làm hỏng mặt nạ đồng, từ đó Na giáo dùng mặt nạ bằng vỏ cây để thay thế rồi lưutruyền lại cho đời sau.

Ngoài thôn Thiên Cổ Dị Đế ra thì mặt nạ của thầy cúng Na thường làm bằng gỗ cây long não.

Từ thời Hán, thôn làng dưới chân núi Thảo Hài Lĩnh vẫn duy trì đượchuyết mạch chính thống của Na thần, Na vương đứng đầu Na giáo, nhưngtrên Na vương còn có Na thần, mỗi đời Na thần đều là những cô gái trẻtrung xinh đẹp. Trong thôn có tứ đại gia tộc đều thuộc một tông hệ, bốnvị tộc trưởng của bốn gia tộc đều là trưởng lão của Na giáo, mỗi đời Nathần đều được chọn từ bốn gia tộc này.

Cứ cách mười mấy hai chục năm, trong thôn lại tổ chức nghi lễ tế động, tương truyền, Đất quỷ là mộtvương quốc cổ, bốn chiếc mặt nạ đồng là vật dụng tế lễ của họ, vì ngônngữ, văn tự, lễ tiết của Đất quỷ khác với hậu thế nên chỉ dựa vào hoavăn trên mặt nạ hình mặt quỷ để gọi đó là Đất quỷ, cũng giống những quốc gia cổ thời Hạ, Thương như Hổ Phương, Xà Phương v.v... đều căn cứ vàothần vật của họ để đặt tên nước. Tương truyền hơn nghìn năm trước, vương quốc Đất quỷ xảy ra đại loạn, mười người chết đến bảy tám người, nhữngngười may mắn sống sót trốn chạy tới vùng sa mạc phía Bắc, từ đó khôngcòn trở lại trung nguyên. Sau đó, Chu thiên tử xuất binh đi chinh phục, Đất quỷ chính thức bị diệt vong.

Nghe nói, trên chiếc gương đồng có hồn phách của thầy phù thủy củaĐất quỷ, còn hố tế lễ dưới thôn theo truyền thuyết Na giáo lại có thểthông với Đất quỷ, vì lúc đó người dân tin rằng Đất quỷ đã biến mất từlâu. Thực tình, tổ tiên Na giáo chỉ biết những điều đó qua chiếc mặt nạcó được từ Đất quỷ, vì vậy mới có nơi tế lễ như thế này. Mỗi năm khithiên cẩu ăn mặt trăng, trong thôn lại tiến hành nghi lễ tế máu, đemnhững ác quỷ không thể độ hóa được nữa tống khứ tới Đất quỷ.

Địa vị của Na thần tại thôn Thiên Cổ Dị Đế tuy cao hơn Na vương, nhưng thực chất chỉ là vật phẩm cúng tế mà thôi. Một đời Na thần chết đi thì trong tứ đại gia tộc sẽ xuất hiện một vị thần khác, chỉ cần đượclựa chọn, ngay lập tức đón vào ở trong Na miếu, không được tiếp xúc vớingười dân, khi Na thần chết đi thân xác chỉ là cái vỏ, sau lễ tế thì Nathần tiếp tục chuyển thế, tứ đại gia tộc chọn ra một vỏ thân xác chuẩnbị cho lần tế lễ sau, cứ luân hồi như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!