"Chúng ta... thật sự sẽ ra ngoài vào giờ này sao...?"
Saphir nói bằng giọng ngáp. Ở một điểm không ngờ tới, Saphir rất yếu trong việc thức ngày. Bình thường Saphir luôn ngủ đúng giờ. Đêm qua vì quá hưng phấn với những công nghệ của thế giới hiện đại, vậy nên lại càng khiến cô ấy buồn ngủ hơn khi phải thức vào giờ này.
Thật ra, tôi cũng đang rất muốn đi ngủ đây. Nhưng, kể từ bây giờ, tôi sẽ phải quay lại với cuộc sống ở thế giới hiện đại. Nếu nghĩ theo hướng này, tôi bắt buộc phải thay đổi nhịp sống. Như đã nói, hiện tôi vẫn là một nữ sinh cao trung. Hôm nay là ngày nghỉ thì không nói làm gì, đầu tuần sau tôi sẽ phải quay lại trường học rồi. Đằng nào thì cũng không thể ngủ vào buổi sáng. Chi bằng làm quen từ bây giờ.
Hiện tại, tôi đã gia đình của mình rồi. Vậy nên, chúng tôi có thể đường đường chính chính bước ra khỏi nhà từ cửa. Vì đang là ban ngày nên quả nhiên chúng tôi không thể bay nhảy trực tiếp đến khu mua sắm. Thêm nữa, tôi muốn dạy Saphir cách đi tàu điện.
Kể từ giờ phút này, chúng tôi đã là cư dân của thế giới hiện đại, hòa hợp với nhịp sống của nơi này cũng chính là một loại gia vị hấp dẫn đấy chứ.
Ra bên ngoài rồi lại có những rắc rối ở bên ngoài.
Đầu tiên là ánh nhìn của mọi người. Tôi thì cũng bị nhìn nhưng không đến nổi, còn Saphir thì khác. Ngoại hình nổi bật là một chuyện, nhưng trên hết là mái tóc xanh dương đậm và cặp đồng tử xanh biển đặc trưng. Nhờ vậy, đi đến đâu Saphir cũng tập trung được rất nhiều ánh nhìn.
Màu tóc cơ bản của người nhật là đen và nâu. Có lẽ cũng vì vậy mà họ hướng ánh mắt hiếu kỳ vào Saphir. Nếu tôi là họ chắc hẳn tôi cũng sẽ hiếu kỳ muốn biết, cô gái xinh đẹp này đến từ quốc gia nào.
Nhân tiện, trang phục hiện tại của Saphir là mượn từ mẹ. Trang phục của tôi, rất đáng tiếc là không vừa với Saphir... chủ yếu là không vừa về chiều dọc... Không hẳn là tôi lùn đâu nhé. Vì Saphir có chiều cao trên mức trung bình thôi..... Quay lại với chủ đề trên nào.
Tiếp đến là Saphir. Trông dáng vẻ của cô ấy không khác gì một đứa trẻ lần đầu được gia đình nhờ đi mua đồ. Không hiếu kỳ nhìn chỗ này, cũng tò mò nhìn sang chỗ khác. Dường như cơn buồn ngủ đã khiến Saphir thả phanh hơn bình thường. Nhìn đôi mắt chứa đầy hứng thú của Saphir đối với xung quanh cũng làm cơ mặt tôi phần nào giãn ra.
Mà, vì đã lâu chưa được ngắm nhìn nhịp sống của thế giới hiện đại, nên thành thật tôi cũng cảm thấy rất vui.
Đến nhà ga, tôi mua vé cho hai người và cùng Saphir đứng đợi trước vạch vàng.
Khu trung tâm mua sắm mà tôi muốn đến cách ga nhà khoảng 4 ga. Đi bằng tàu điện khoảng chừng 15 phút sẽ đến. Trong lúc đứng đợi, quả nhiên có rất nhiều ánh mắt hướng về chúng tôi.
Nào là cả hai xinh đẹp. Nào là đến tán họ đi. Tôi có thể nghe được những câu thoại kiểu như vậy. Ngoài ra, còn có những ánh mắt không hề nhân nhượng đâm vào đùi, mông và ngực.
"Tại sao bọn human này lại có thể dùng ánh mắt khiếm nhã như vậy để nhìn chủ nhân chứ? Nếu chủ nhân cho phép, em sẽ..."
"Mà mà, bọn human này không biết chúng ta là ai. Hơn nữa, bọn chúng là những kẻ được sinh ra trong thế giới hòa bình. Vì lẽ đó, chúng không có năng lực nhận diện nguy hiểm. Để tâm đến những kẻ vô tri cũng chỉ tiêu tốn thời gian mà thôi."
Ánh nhìn lộ liễu thế kia đương nhiên Saphir sẽ không bỏ qua. Tuy nhiên, tôi lại thấy cảm giác này thật mới lạ. Vì nếu là ở dị giới, bọn human chắc chắn sẽ tái xanh mặt mày khi nhìn thấy chúng tôi. Bọn human ở thế giới hiện đại, không những không sợ hãi, mà thậm chí còn nhìn chúng tôi bằng dục vọng. Thật thú vị. Sự vô tri đôi khi sẽ khiến con người ta không thể nhận biết được hiểm nguy.
"... Nếu chủ nhân đã nói vậy..."
Không hài lòng với câu trả lời của tôi, dù vậy Saphir vẫn miễn cưỡng gật đầu.
Mà, mạng sống và nhân quyền ở dị giới là một món hàng rẻ tiền. Kẻ bị giết chính là kẻ sai. Người có sức mạnh mới là công lý. Vì đó là một xã hội cá lớn nuốt cả bé, nên chỉ cần có quyền lực, sức mạnh và tài sản thì muốn giết muốn chém bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên, ở thế giới hiện đại, nơi tồn tại hòa bình và xã hội bình đẳng, tôn trọng con người và nhân quyền, giết chóc ở đây sẽ trở thành một vấn đề nghiêm trọng.
"Tàu điện đến rồi. Saphir, em hãy xem nhé. Human ở đây cũng không đáng vứt đi đâu. Mặc dù không sở hữu ma lực, pháp thuật không phát triển, nhưng chúng đã phát minh ra được rất nhiều thứ thú vị đấy."
Nói rồi tôi dắt tay Saphir vào trong tàu điện. Sau một lúc cửa tàu đóng lại, cảnh vật bên ngoài cũng bắt đầu chuyển động.
"Đây chính là gọi là tàu điện, một loại phương tiện di chuyển. Sao, Saphir, em có thấy thú vị không?"
"Đúng như chủ nhân nói ạ. Chỉ cần đứng yên một chỗ, chiếc hộp kim loại này sẽ thay chúng ta di chuyển... Thứ này không sử dụng ma thuật... Thật khó tin."
Hồi còn bé tôi cũng đã rất bất ngờ khi biết được chiếc tàu to lớn như vậy vận hành bằng điện. Ngẫm lại mới thấy, con người đúng là những sinh vật kì diệu. Bình thường ai lại có những phát kiến như thế này chứ.
Tàu điện cũng vậy. Điện thoại cũng vậy. Càng ngẫm càng thấy nể phục trí tuệ của con người. Mặc dù ma thuật tiện lợi nhưng cũng không phải vạn năng. Những thứ đồ công nghệ, ma thuật của tôi chắc chắn sẽ không làm ra được.
Tầm 15 phút, chúng tôi đến được mục đích điểm là trung tâm mua sắm.
Hiện tại, tôi đang sóng vai cùng Saphir đi bộ ở dãy cửa hàng quần áo. Vâng, ở đây chúng tôi cũng tập trung được khá nhiều ánh nhìn. Đặc biệt là đến từ các bạn nữ.
Mà, cũng dễ hiểu thôi. Vampire sở hữu nhan sắc trẻ trung xinh đẹp. Lan da trắng sáng, không cần trang điểm vẫn đẹp tự nhiên. Những cô gái trẻ khác tò mò về bí quyết xinh đẹp của chúng tôi cũng là một chuyện dễ hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!